Chương 7 - Vả Mặt "Thần Nữ" Xuyên Qua Tự Cho Mình Là Nữ Chính
Sau khi mẫu thân qua đời, ông không hỏi han gì đến ta một thời gian dài, còn muốn tái giá, cũng khiến cho hạ nhân trong phủ lạnh nhạt với ta.
Nếu không phải di mẫu giúp ta xin được vị trí Quận chúa, ta cũng không sống được đến ngày hôm nay.
Nhưng lần này ta không nghe theo đề nghị của Tú Hồng, chuyện này vẫn chưa đáng để di mẫu ra tay.
Tào Nguyệt Oánh nhắm thẳng vào ta, nếu ta không dùng chính chiêu thức của nàng ta để đáp trả thì thật có lỗi với nàng ta.
Trong một tháng sau đó, Tào Nguyệt Oánh tung hoành trong phủ, không chỉ trắng trợn cướp đoạt đồ đạc của ta, còn sai khiến hạ nhân trong viện của ta.
Như muốn trả lại gấp trăm nghìn lần nỗi nhục nhã đã chịu ở Thất Khiếu Linh Lung các ngày đó.
Khi một lần nữa thấy đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn, ta nhếch môi cười lạnh một tiếng, đưa ngón tay trỏ gõ nhẹ lên bàn.
Có vẻ như một số chuyện cần phải được đưa lên lịch trình rồi.
07
Đúng lúc phủ Tào đang treo đèn kết hoa chuẩn bị cho "đại hỷ sự" ngày mai thì Thất Khiếu Linh Lung các lại một lần nữa gây ra sóng gió.
Nguyên nhân là sau khi Trương Thượng thư tan triều được đồng liêu dẫn đến Thất Khiếu Linh Lung các, không biết bị ai trông thấy về báo cho phu nhân ông ta, Trương phu nhân lập tức dẫn gia đinh xông vào, đập phá tan tành bên trong.
Khi họ xông vào, bên trong đang có múa hát dâm loạn, những nữ tử kia ai nấy đều ăn mặc hở hang, vặn vẹo uốn éo trên sân khấu.
Khi bị túm tóc đánh đập dữ dội, Tào Nguyệt Oánh vẫn hét lên về nhân quyền, nói mặc gì là tự do của họ.
Nhưng những lời điên rồ này không ai để tâm, đánh nàng ta chỉ càng mạnh hơn.
Thậm chí có người còn tố cáo Tào Nguyệt Oánh lên triều đình, muốn trị dâm tội của nàng ta.
Nếu chỉ liên quan đến Trương Thượng thư thì còn đỡ, nhưng sau khi điều tra phát hiện vụ việc này liên quan đến hậu viện của rất nhiều triều thần.
Nghe nói ngày Thất Khiếu Linh Lung các bị niêm phong có rất nhiều kiệu đến đón các nữ tử về, đa phần đều bị đưa về làm thiếp thất, ngoại thất.
Giờ đây trên phố ai cũng nói Thất Khiếu Linh Lung các là thanh lâu chuyên dành cho quyền quý, danh tiếng Tào Nguyệt Oánh rơi xuống đáy, kéo theo cả danh tiếng của Vọng Vân tiên nhân cũng xấu đi.
Đúng lúc này, Vọng Vân tiên nhân gửi một bức thư đến cho trụ trì Minh Đỉnh tự, làm sáng tỏ rằng hai năm nay mình luôn ở Tây Bắc trị cát, chưa từng đến Nam Lĩnh, cũng chưa từng thu đệ tử.
Có người hiếu kỳ chạy đến Tây Bắc kiểm tra, phát hiện ở đó quả nhiên có hàng hàng lớp lớp cây dương xanh um, thời gian trồng đúng là hai năm trước.
Cùng ngày, Trưởng Công chúa mời ta cùng du hồ.
Vừa bước lên thuyền hoa, ta đã thấy Trưởng Công chúa và biểu muội Giảo Giảo đang ngồi quanh bàn.
Trưởng Công chúa cười tủm tỉm nhìn ta, mang ý trêu chọc hỏi: "Sao thế, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, không muốn đệ tử giả Tào Nguyệt Oánh này nữa à?"
Bên cạnh, Giảo Giảo biểu muội không biết chuyện gì xảy ra, cắn một miếng bánh đậu xanh nhìn chúng ta.
Sau đó, nàng ấy đột nhiên hiểu ra, trợn tròn mắt nhìn về phía ta: "Chẳng lẽ Uyển Hoa tỷ tỷ là Vọng Vân tiên nhân?"
Chuyện nghịch ngợm làm thuở thiếu niên, giờ bị đột ngột nhắc lại vẫn có chút ngượng ngùng, ta đỏ mặt ngồi xuống.
Năm sáu tuổi mẫu thân qua đời, mỗi khi đến thu đông di mẫu đều đón ta đến phủ của bà ấy ở một thời gian.
Lúc đó di mẫu còn trẻ, một lòng muốn du sơn ngoạn thủy chạy ra ngoài, ta nhất định đòi đi theo. Bà ấy không thể từ chối ta chỉ đành đồng ý, dặn dò ta kỹ càng không được làm chuyện quá trớn.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, mỗi lần đều bám sát bên cạnh bà ấy, chưa từng xảy ra sơ suất.
Cho đến năm mười hai tuổi đi đến biên giới Tây Bắc, đúng lúc gặp phải hạn hán, di mẫu là Trưởng Công chúa đương nhiên phải ra mặt, dặn dò ta ngàn vạn lần phải ở trong phòng không được đi lung tung.
Nhưng sau đó ta thấy hạn hán thực sự nghiêm trọng, dân đói quá nhiều, số bạc triều đình phân phát hoàn toàn không đủ dùng. Liền lén nhờ người đi đến thành bên cạnh lấy hai nghìn lượng bạc từ kho riêng của ta, đội mũ rộng vành mở sạp cháo khác, giúp đỡ dân nghèo sửa sang nhà cửa.