Chương 13 - Vả Mặt "Thần Nữ" Xuyên Qua Tự Cho Mình Là Nữ Chính
Tứ Hoàng tử bước ra từ nội thất với nụ cười dâm đãng, ánh mắt đục ngầu đảo quanh gương mặt ta: "Tào tiểu thư trang điểm đẹp thế này là muốn cho ta vui vẻ phải không?"
Hắn ta cười hì hì, vừa xoa tay vừa tiến lại gần ta, vừa định vươn tay ôm lấy thì bị ta né tránh. Tứ Hoàng tử nhíu mày, nhưng rồi như nghĩ ra điều gì lại cười, chỉ vào lư hương đang tỏa khói xanh trên bàn: "Muội muội tốt của ngươi biết trước ngươi sẽ không hợp tác, đặc biệt đã đến thanh lâu mua thuốc, cả một gói lớn, ngươi cứ chờ mà xem."
"Chuyện này là ngươi và Tào Nguyệt Oánh cùng bày mưu?" Ta nhướn mày.
Có lẽ nghĩ rằng ta đã là cá nằm trong rọ, Tứ Hoàng tử thản nhiên gật đầu, kể hết kế hoạch của Tào Nguyệt Oánh ra.
Không khác mấy so với dự đoán của ta, Tào Nguyệt Oánh luôn nhắm vào vị trí Thái tử phi, thấy không thể đả thông từ phía Mục Thiều nên nghĩ đến việc cấu kết với Tứ Hoàng tử, hủy hoại thanh danh của ta.
Như vậy chắc chắn ta không thể gả cho Mục Thiều, mà với tư cách là nữ nhi khác của Thừa tướng phủ, nàng ta sẽ có cơ hội.
Nếu ta đoán không nhầm, lát nữa nàng ta sẽ dẫn một đám người giả vờ đến tìm ta, rồi lại "vô tình" phát hiện gian tình giữa ta và Tứ Hoàng tử.
Đúng là một kịch bản cũ kỹ tầm thường.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tứ Hoàng tử, ta khẽ cười, vỗ tay.
Sau đó một bóng đen nhảy xuống từ xà nhà, Tứ Hoàng tử giật mình kinh hãi, hét lớn:
"Ngươi là ai. . ."
Hắn ta chưa nói hết câu đã bị đánh ngất.
Hôm qua khi Mục Thiều biết chuyện Tào Nguyệt Oánh mời ta dự tiệc, đã cho ảnh vệ của mình theo bảo vệ ta, thế là bắt được tại trận.
Đúng lúc ta đang nghĩ xem xử lý Tứ Hoàng tử thế nào, thì ở cửa xuất hiện một bóng dáng lén lút, chỉ nhìn qua đã biết là vị muội muội tốt của ta rồi.
Nàng ta khom người nhìn vào trong, không nghe thấy động tĩnh gì thì nhíu mày đẩy cửa, lẩm bẩm: "Không lẽ tên Tứ Hoàng tử này bất lực à?"
Vừa nói, nàng ta vừa móc từ trong ngực ra một gói giấy màu vàng, đổ hết bột trắng bên trong vào lư hương. Vừa đổ, nàng ta vừa cười lạnh: "Con tiện nhân này, cho ngươi thêm liều lớn, để ngươi phải cầu xin bị người làm. Xem ngươi bị người ta ngủ rồi còn làm Thái tử phi thế nào, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!"
Ta đứng trong nội thất thở dài, vốn những thứ trong lư hương đã bị ảnh vệ đánh tráo, ban đầu ta chỉ định đánh ngất cả hai để bọn họ ở cùng nhau, không ngờ Tào Nguyệt Oánh tự mình tìm đường chết.
Thấy mùi hương lạ sắp bay ra, Tào Nguyệt Oánh đang định rời đi, quay người lại thì thấy ta đứng sau lưng.
"Ngươi, sao ngươi. . . !"
"Sao ta không nằm trên giường mặc các ngươi chi phối ư?" Ta từng bước ép sát.
Kế hoạch bại lộ, Tào Nguyệt Oánh hoảng hốt, còn muốn biện bạch nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ta đánh ngất quăng lên giường.
Cùng với Tứ Hoàng tử.
Rất nhanh, khi gói hương liệu mà nàng ta vừa thêm vào cháy rụi, sắc mặt hai người trên giường dần ửng hồng, đồng loạt xé rách quần áo của mình.
Làm xong tất cả, ta làm như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi.
Mãi đến nửa đêm Tào Nguyệt Oánh mới từ cửa sau về Tào phủ.
Nàng ta muốn xông vào viện của ta làm loạn, nhưng bị người của Mục Thiều chặn bên ngoài.
Bị làm ồn không ngủ được, ta khoác áo ngoài đi tới nội viện, cách Tào Nguyệt Oánh một cánh cửa.
Khác hẳn với vẻ đắc ý buổi sáng, lúc này Tào Nguyệt Oánh tóc tai rối bời, cần cổ lộ ra những dấu vết loang lổ.
Dù đã chỉnh trang nhưng vẫn có thể thấy quần áo xộc xệch.
Vẻ mặt nàng ta độc ác, ánh mắt nhìn ta như dao tẩm độc: "Đồ tiện nhân, dám hại ta! !"
Ta giương mắt nhìn dáng vẻ điên dại của nàng ta, khẽ cười: "Chẳng phải đây là điều ngươi định làm với ta sao, sao đổi thành ngươi lại không chịu nổi rồi?"
"Ngươi đừng đắc ý, rồi sẽ có ngày ta khiến ngươi phải quỳ dưới chân ta!" Đáy mắt nàng ta đỏ ngầu, mặt đầy u ám, giọng khàn đặc trầm xuống.
"Đợi đến ngày mai, ngày mai đến, ngươi sẽ cầu sống không được, cầu chết không xong."
Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận, nàng ta cười khẽ, định xông vào tóm lấy ta nhưng bị thị vệ giữ chặt cánh tay.