Chương 5 - Vả Mặt Cặn Bã

29

Giọng nói của Trì Ngôn đầy bất lực.

"Anh muốn nói với em rằng anh không phải muốn ép buộc em, chuyện anh thích em không liên quan gì đến em cả, em không cần phải suy nghĩ nhiều vậy đâu."

"Cho dù em không muốn tiếp nhận anh, em cũng không cần ngồi ngây người ở đây!"

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt từ đôi chân thon dài đến vòng eo thon kia, rồi đến xương quai xanh rõ ràng, xương quai hàm cùng sống mũi thẳng tắp và đôi mắt dịu dàng kia.

Tôi cứ nghĩ rằng sau khi trải qua những chuyện với chồng cũ, tôi sẽ không còn rung động với bất kỳ một ai nữa.

Nhưng bây giờ khi đối mặt với Trì Ngôn, đối mặt với sự tôn trọng và công nhận của anh ấy, tôi đã không thể kiềm chế được mà muốn ôm lấy anh ấy, cảm nhận sự ấm áp từ anh ấy.

Và tôi thực sự đã làm như vậy.

Lồng ngực anh rất ấm và rộng, anh ấy ôm trọn tôi vào lòng, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Trì Ngôn.” Tôi dựa vào cổ anh ấy, nhẹ nhàng nói "Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đã công nhận và cảm ơn anh vì đã thích em.

Thật không ngờ, sự nhỏ bé và tầm thường của tôi cũng có thể trở thành ngọn hải đăng của người khác, được trân trọng tận đáy lòng và dẫn lối cho họ tiến về phía trước.

30

Tôi vừa mới về đến nhà, tôi đứng trước cửa sổ một lúc rồi nhận được cuộc gọi từ chồng cũ.

Giọng điệu của anh ta hung tợn: "Khương Uyển, em có tin hay không, tôi sẽ đưa em và thằng đó vào tù."

Giọng điệu này của anh ta tôi cũng đã quá quen.

Suốt hai năm đẹp như mơ ở trong cốt truyện hài hước đó, thậm chí trong vô số giấc mơ lúc nửa đêm, tôi đã nhiều lần nghe thấy giọng điệu này.

Lần nào nó cũng khiến tôi run lên vì sợ.

Tôi vuốt điện thoại, nghe giọng điệu đe dọa quen thuộc của anh ta, trong lòng tôi theo phản xạ mà co rút lại, tôi chậm rãi nhếch khóe miệng.

Tôi đã trốn tránh anh ta suốt một khoảng thời gian dài.

Tránh xa anh ta, không nghĩ đến anh ta, chăm sóc Khương Nhiên cẩn thận, khao khát một chút cơ hội nhỏ bé, để tôi tránh xa kẻ mất trí không có đạo đức này.

Nhưng bây giờ, tôi không muốn chạy trốn nữa.

“Ngày mai tôi sẽ đến đó.” Tôi nhẹ giọng nói với anh ta, “Anh và Khương Nhiên đợi tôi, được không?”

Giọng chồng cũ bỗng nhiên trở nên ấp úng, mang theo một chút vui mừng.

Tôi cúp điện thoại.

Ánh trăng sáng rọi vào, tôi ngẩng đầu lên, chống tay nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài.

Không biết dũng khí từ đâu đến.

Tôi chỉ biết rằng hôm nay khi Trì Ngôn nói rằng anh ấy ngưỡng mộ tôi và miêu tả tôi tuyệt vời như thế nào, ánh sáng trong mắt anh ấy đã xuyên qua mắt tôi.

Sự bốc đồng nhỏ bé nhưng không thể bỏ qua đã thôi thúc tôi phải phá bỏ cái lồng giam mà chồng cũ đã đặt ra cho tôi.

Tôi nghĩ: “Mình không thể để anh ấy thất vọng về mình được”.

31

Tôi đi vào phòng Khương Nhiên.

Ánh mắt lướt qua cuốn sách tranh trên bàn, con gấu Winnie the Pooh và cuốn "Trung Hoa 5000 năm lịch sử", nằm rải rác xung quanh.

Kéo vali ra, cất hết quần áo, đồ chơi, sách vở và một số thứ lặt vặt như giấy khai sinh, giấy tiêm chủng, album ảnh trăm ngày tuổi......

Tất cả chúng, tôi đều kiên nhẫn xếp lại và cho vào vali.

Cho đến khi tôi nhặt được cuốn sổ màu đỏ từ giữa bàn rơi ra, trên đó rải rác những con chữ lộn xộn.

Viết bằng bút mực, tên của chồng cũ được viết nguệch ngoạc trên đó.

Tôi sững sờ, ngồi xổm xuống, lật giở chồng thư dày cộp.

Lá thư đầu tiên là của tháng năm năm ngoái.

Ký ức chôn sâu trong lòng tôi bị lôi ra ngoài, tôi vuốt ve mặt giấy viết thư, có hơi xuất thần.

Hôm đó tôi đón Khương Nhiên từ trường mẫu giáo trở về, suốt đường đi về thằng bé rất vui vẻ, tay ôm chiếc cặp nhỏ, khóe miệng cong cong.

Tôi hỏi thằng bé nhưng thằng bé không nói cho tôi biết.

"Con phải giữ bí mật cho bạn con." Thằng bé trả lời.

Tôi chỉ cười cười, không hỏi gì thêm.

Hình như từ ngày đó trở đi, Khương Nhiên bắt đầu quan tâm đến tin tức của chồng cũ, nó luôn ngẩn người nhìn bức ảnh phóng to của chồng cũ trên báo, nó năn nỉ tôi dạy nó đọc chữ... .

Tất cả các manh mối được kết lại thành chuỗi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Khương Nhiên lại thân thiết với chồng cũ của tôi như vậy.

Đầu ngón tay siết chặt phong thư, mồ hôi làm lem chữ viết, làm mờ cái tên.

Tôi không mở phong thư ra, tôi chỉ khom người nhặt nó lên, xé nhỏ rồi vứt vào sọt rác.

32

Ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm, xách vali bắt taxi đến trang viên của chồng cũ ở Giang Thành.

Chồng cũ đang đứng đợi ở cửa.

Anh ta một tay ôm Khương Nhiên, một tay còn lại rất tự nhiên duỗi ra muốn ôm tôi, nhưng tôi lại né tránh.

Khuôn mặt ôn hòa ban đầu của anh ta đột nhiên tối sầm lại.

"Khương Uyển!"

“Tay tôi dính nước.” Tôi nhẹ giọng giải thích, “Mới uống trà sữa vừa mới rửa tay xong.”

Sắc mặt của anh ta giờ đã khá hơn.

Đi ở trong trang viên to lớn, tôi nhìn bóng lưng của chồng cũ, lại nhìn đôi mắt còn lim dim ngái ngủ của Khương Nhiên.

Bộ đồ ngủ trên người chồng cũ đã cũ lắm rồi, là kiểu Đôrêmon tôi mua hồi đó, ngày xưa anh ta cho rằng nó quá trẻ con, nhưng bây giờ trên cái mũ đã những có lỗ nhỏ xíu.

Trên ngón tay anh ta là chiếc nhẫn cưới của chúng tôi, một viên kim cương lớn, tỏa sáng tinh tế mà kín đáo.

Những thứ vứt bỏ đi như đôi giày rách bây giờ lại là thứ quý giá nhất.

Tôi chợt thấy hơi khó hiểu.

"Anh thực sự biết mình đang làm gì không?"

Chồng cũ dừng bước: "Sao?"

"Anh đã đối xử tệ bạc với tôi trong quá khứ, nhưng bây giờ lại giả vờ quý trọng."

Tôi lặng lẽ nhìn anh và hỏi lại:

"Anh thực sự biết mình đang làm gì không?"

Hành động không có logic, mâu thuẫn trước sau, thậm chí tôi còn không cảm nhận được sự thay đổi nào của anh ta.

Tôi không thể hiểu tại sao như vậy.

Chồng cũ giao Khương Nhiên cho người quản gia ở bên cạnh rồi sải bước về phía tôi.

“Anh biết.” Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, “Em đã trở về rồi, anh cũng sẽ không trách em nữa, trước kia anh đối xử với em không tốt, em đánh xong coi như chúng ta hòa."

"Từ nay về sau, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cùng nhau."

Anh ta trông có vẻ rất vui.

Hình như cây sào đó, đã khiến cho anh ta tìm thấy những gì tôi nợ anh ta, anh ta có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức, từ trên cao nhìn xuống ngay lập tức phán xét tôi.

Tôi giật giật khóe miệng.

33
Hình như anh ta đang muốn chứng minh điều gì đó, chồng cũ sốt ruột đưa tôi vào trong phòng.

Ngay khi vào trong, anh ta ngay lập tức cởi quần áo -

Tôi thực sự ngạc nhiên, nhìn anh ta mở ngăn kéo ra, lấy ra một lọ thuốc màu trắng, đổ ra viên thuốc, sau đó nuốt vào.

Bây giờ anh ta... đang dùng thuốc sao?

Vết thương nặng như vậy, liệu dùng thuốc có hiệu quả không?

Tôi không biết phải nói gì, tôi cũng không muốn nhìn thấy cơ thể t/r/ầ/n t/r/u/ồ/n/g của anh ta, vì vậy tôi bước đến bên cạnh anh ta đưa cho anh ta cốc sữa trong tay.

Sắc mặt chồng cũ dịu dàng hơn: "Trước đây, mỗi tối em đều chuẩn bị sữa cho anh."

“Làm sao tôi quên được?” Tôi khẽ mỉm cười, “Tôi chuẩn bị sữa cho anh nhưng anh chưa từng uống đúng không?”

Chồng cũ lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta nắm chặt cốc sữa, uống hết một hơi, sau đó nhanh chóng nói với tôi: "Từ bây giờ trở đi, anh sẽ không còn như vậy nữa, chắc chắn sẽ không như vậy nữa!"

Tôi cười một cái rồi tránh ánh mắt của anh ta.

Anh ta tiến tới ôm lấy tôi thậm chí anh ta còn cởi quần áo của tôi, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ một cái, anh ta đã ngã lăn ra giường.

Trước khi nhắm mắt, ánh mắt cuối cùng của anh ta là không thể tin được và sự căm hận muốn g/i/ế/t tôi.

Chỉ là thuốc ngủ thôi, nó chỉ tạo ra hiệu quả giống thuốc diệt chuột.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, rồi cười khẩy nhìn sang chỗ khác.

34

Đoạn ký ức không chỉ khiến cho tôi nhận ra sự đáng thương của mình, mà còn cho tôi biết thêm một số thứ khác.

Một thứ gì đó có thể khiến cho anh ta thân bại danh liệt.

Tôi mở máy tính của anh ta lên, tôi dựa theo trí nhớ mà nhập mật khẩu, sao chép dữ liệu từng chút một, sau đó giữ USB trong lòng tay.

Tim tôi đập thình thịch, tôi nhanh chóng đi xuống tầng dưới.

Trong phòng khách, người hầu chạy đi chạy lại, còn Khương Nhiên thì đang ngồi giữa tấm thảm chơi xếp gỗ.

Nhìn thấy tôi, thằng bé hưng phấn dang hai tay ra, cầm cái xếp gỗ hình chữ nhật màu xanh lục, muốn ôm lấy tôi.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng hỏi thằng bé: "Con có thích ở đây không?"

Thằng bé gật đầu thật mạnh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì phấn khích.

Tôi mỉm cười rồi đưa tay lên xoa đầu thằng bé.

"Nếu thích thì con cứ ở lại đây đi."

Khoảnh khắc mà tôi vừa bước ra khỏi trang viên của chồng cũ, tôi quay lại liếc nhìn Khương Nhiên dưới ánh đèn.

Đứa trẻ mà tôi đã từng dốc hết sức lực sinh ra đang mò chơi với những khối xếp hình cao cấp mà cha nó mua cho, vừa cười vừa lắp ráp, hai má gợn sóng và đôi bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ không ngừng.

Đúng là thằng bé còn quá nhỏ và nỗi buồn của tôi cũng vậy.

Tôi nuôi thằng bé, không phải để làm cho mình buồn.

Tôi quay lưng bỏ đi.

Trời đã gần trưa, ánh nắng chói chang lạ thường, tôi giơ tay che đi, vội vàng chạy ra khỏi trang viên.

Vừa mới ra khỏi cánh cổng được bao phủ bởi hoa tử đằng, tôi không kịp phanh xe lại, đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Máu trong người tôi đột nhiên bị ngưng lại.

35

Cũng may mắn thay đó là Trì Ngôn.

Trong nháy mắt từ địa ngục lên thiên đường, trái tim từ trên cao rơi xuống rồi trở lại, sau khi trải qua cảm giác căng thẳng tột cùng, tôi không nhịn được mà vỗ nhẹ lên vai Trì Ngôn, thở hổn hển.

Sắc mặt anh ấy cũng không được dễ nhìn cho lắm, anh ấy ôm lấy người tôi rồi trầm giọng hỏi:

"Em đến tìm anh ta làm gì?"

"Em muốn đến lấy một chút thứ."

Tôi giục Trì Ngôn lên xe và rời khỏi đây trước.

Trong xe, tôi đưa cho anh ấy chiếc USB rồi kể chi tiết mọi sự sắp xếp cũng như tiến độ của chồng cũ cho anh ấy.

Tôi nói rất nhiều, có những chỗ tôi không nhớ rõ, tôi dừng lại gõ vào đầu ngao ngán.

Trì Ngôn đưa cho tôi một chai nước khoáng.

"Đủ rồi."

"Hả?"

Anh ấy cầm chiêc USB trong tay lên: "Những thứ này, cũng đủ để lột một lớp da của anh ta."

Nước suối lạnh buốt chảy qua cổ họng tôi, tôi sực nhớ lại nên đã hỏi Trì Ngôn.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Yết hầu của anh ấy lăn lộn lúng túng nhìn sang chỗ khác.

"Tối qua anh ở dưới lầu nhà em."

Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên giật giật tay áo anh: “Có thể em cần anh giúp em một việc.”

"Việc gì?"

"Lần này em chơi anh ta một trận, anh ta nhất định sẽ trả thù em, em đánh không lại anh ta."

Tôi chọc vào phần da thịt mềm mại trên eo anh ấy: “Anh có thể bảo vệ em không?”

"Két" một tiếng- Trì Ngôn đột nhiên đạp phanh.

Xe dừng lại ở dưới gốc cây ven đường, những cành xanh tươi rủ xuống, che kín nóc xe Rolls-Royce.

Trì Ngôn dùng ngón tay giữ chặt vô lăng lại quay sang nhìn tôi.

"Ý em là gì?"

"Những lời anh nói hôm qua, em không biết mình nên trả lời như thế nào."

Tôi cũng đột nhiên có chút căng thẳng, nắm chặt ngón tay, đầu óc rối bời, nghĩ không biết nên nói gì.

"Em cũng chưa từng ghét anh, ngược lại em còn biết ơn anh rất nhiều, chúng ta cũng có thể thử..."

Những lời sau đó Trì Ngôn không để tôi nói tiếp nữa.

Anh ấy tháo dây an toàn rồi cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.

Chắc có lẽ anh ấy đã ăn kẹo bạc hà, rất thơm, ngọt và mềm, dính từng chút, làm cho đầu óc tôi cũng trở thành bột nhão.

"Nếu đã đồng ý rồi thì không được trốn tránh."

Trì Ngôn gõ vào trán tôi đe dọa: "Em nghe rõ chưa?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, chưa kịp nói gì thì nụ hôn của anh ấy lại ập đến nữa.

Mặc dù hôm qua anh ấy còn khẳng định rằng tình cảm của anh ấy không liên quan đến tôi, nhưng khi tôi chấp nhận, anh ấy lại trở thành bộ dáng kích động không màng lý lẽ.

Anh ấy run rẩy, ôm lấy cánh tay tôi nóng bỏng như đang sốt, không thể kiềm chế lại được.

Tôi ôm lấy đầu anh, ngập ngừng mà đáp lại từng chút một.

36

Chồng cũ thực sự rất tức giận, điện thoại reo như bắn pháo bông, sau khi anh ta gọi tôi ba cuộc, tôi mới bắt máy.

Trước khi chồng cũ mở miệng nói, tôi đã nói với anh ta.

"Thật không công bằng."

"Khương Uyển—"

"Mắc nợ chính là không công bằng."

Tôi bình tĩnh và cố kiềm chế nói với anh ta rằng: "Đừng mơ tưởng rằng chúng ta có thể làm lại từ đầu".

Nỗi đau trong quá khứ thì không thể quên, còn nợ nần nhau thì chỉ càng ngày càng chồng chất, mãi mãi sẽ không công bằng với nhau được.

Cái mà gọi là bù đắp chỉ là một trò đùa ngạo mạn và ngu xuẩn.

"Nếu anh còn dám khiêu khích tôi một lần nữa, tất cả những gì anh đã làm tôi sẽ được công bố ra cho mọi người biết."

Tôi không hiểu được logic tư duy của anh ta, cũng không nổi sự theo đuổi của anh ta, vì vậy tôi chỉ có thể nắm lấy con bài mạnh nhất để buộc anh ta phải rút lui.

Ở phía bên kia, anh ta đã tức giận điên cuồng, liên tục chửi bới và truyền đến tai tôi là những âm thanh của sự tức giận xen lẫn vào đó sự hoảng loạn.

Tôi nghe thấy tiếng kính vỡ...còn có tiếng khóc của Khương Nhiên.

Điện thoại đã bị ngắt.

Tôi để điện thoại trở lại vào trong túi.

37

Trước đây, chồng cũ tưởng rằng sẽ có thể kiểm soát được tôi bằng cách đánh đập tàn nhẫn.

Nhưng khi đó anh ta vẫn còn nơi để trút giận, vì vậy tinh thần của anh ta vẫn luôn bình thường.

Nhưng bây giờ anh ta không thể kiểm soát được tôi nữa, anh ta bắt đầu phát điên lên, tinh thần gần như mất kiểm soát, anh ta đã bộc lộ rõ bản chất của mình. Đánh đập, lăng mạ, ném đồ đạc mọi lúc mọi nơi, thường xuyên mắng mỏ đuổi người.

Hôm đó đi làm về, tôi hơi giật mình khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm ở trước cửa.

Khương Nhiên nhìn thấy tôi, òa khóc lao về phía tôi.

Tôi nắm lấy vai thằng bé cau mày hỏi: "Con sao vậy?".

Khương Nhiên nức nở xắn tay áo lên.

Trên tay thằng bé có những vết thâm tím xanh, có những vết máu sưng đỏ rõ ràng, rất đáng sợ.

"Mẹ ơi, cha đánh con, con không muốn trở về đó nữa, con muốn mẹ, con không muốn cha nữa..."

Mặt tôi tối sầm lại.

Tôi thực sự không ngờ rằng chồng cũ của tôi lại xấu tính đến mức trút giận lên con của mình.

Tôi nắm tay Khương Nhiên đi đến đồn cảnh sát trình báo vụ việc, sau đó gọi điện cho mẹ chồng cũ đang ở Kinh Đô.

Nghe tin con trai mình đã hoàn toàn bị hủy hoại và đứa cháu trai duy nhất của bà ta sắp bị đánh chết, bà ta không nói hết câu, chỉ vội vàng hỏi địa chỉ chạy đến.

Tôi cùng Khương Nhiên ở đồn cảnh sát đợi vài tiếng, tôi đã đi mua cho thằng bé một chiếc bánh kếp.

Nhìn thằng bé nuốt nước bọt thèm thuồng, nhặt cả hành tây rơi lên áo mà ăn, tôi cảm thấy tối tăm trong lòng và lặng lẽ chửi rủa thằng chồng cũ hàng ngàn lần.

Khi bà nội thằng bé tới, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

Khương Nhiên nắm lấy tay áo tôi.

Nước mắt thằng bé giàn giụa: “Mẹ, mẹ thật sự không cần con sao?

"Con không cần bố nữa, con muốn đi với mẹ, con muốn trở về với mẹ...".

Tiếng khóc của thằng bé càng lúc càng lớn, nước mũi nước mắt hòa vào nhau, dính đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương.

Tôi dừng lại, ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy trong túi ra, lau nước mắt trên mặt thằng bé, rồi nói từng câu từng chữ với thằng bé:

"Mẹ đã từng nói với con rằng mọi người ai cũng đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình."

“Mẹ yêu con, nhưng không có nghĩa là con có thể tùy ý nói xấu mẹ, làm tổn thương mẹ."

"Cho dù con có hiểu những lời mẹ nói hay không, nhưng con hãy nhớ kỹ chúng."

"Khi con lớn lên, con sẽ hiểu và khi thời gian xóa đi những tổn thương này, con hãy đến tìm mẹ."

Tôi xoa đầu thằng bé: “Có lẽ đến lúc đó, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.”

Tôi quay lưng bỏ đi.

Phía sau tôi, Khương Nhiên đang khóc rất nhiều, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng ho và tiếng thở hổn hển của thằng bé, thằng bé đang khóc rất con.

"Mẹ".

Nhưng tôi không quay đầu nhìn lại.

Ngay cả khi nghe thằng bé khóc, tôi cũng không cảm thấy có chút đau lòng nào cả.

Tình thân máu mủ, cuối cùng đã chịu thua trước nỗi đau và tuyệt vọng của thực tại.

Tôi bước xuống bậc thềm của đồn cảnh sát.

Trì Ngôn mặc áo khoác màu nâu sẫm, nhìn tôi cười trong làn gió mát của mùa thu.

Tôi bước đến, ôm lấy anh ấy, dụi dụi vào ngực anh một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Anh nghĩ xem, khi sống chung với bà nội, thằng bé sẽ trở thành người như thế nào?"

“Có lẽ sẽ giống cha thằng bé.” Trì Ngôn sờ đầu tôi, “Nếu em muốn, chúng ta cũng có thể…”

"Không, em không muốn."

Tôi lắc đầu không chút do dự.

"Em chỉ là ... tội nghiệp cho số phận của đứa trẻ sẽ bị nuôi dưỡng thành kẻ vô dụng."

Với kiểu gen kiêu ngạo và hoang tưởng của chồng cũ và tình yêu vô bờ bến của bà nội, tương lai của Khương Nhiên có lẽ sẽ giống như cha thằng bé.

Vừa ngang ngược và ngu xuẩn.

Nhưng cho dù vậy, tôi không muốn nuôi thằng bé nữa.

Thằng bé đáng thương, còn tôi thì không đáng thương khi bị thằng bé phản bội và tổn thương bằng những lời lẽ ác độc sao?

Trong những ngày tháng mà tôi tuyệt vọng, xung quanh tôi dường như không còn ai thì thằng bé lại vui vẻ ở bên cạnh người cha mà thằng bé đã ngưỡng mộ.

Hưởng vinh hoa phú quý.

Tôi ích kỷ, dù tôi có tự nhắc đi nhắc lại rằng thằng bé còn nhỏ, không biết ăn nói nhưng tôi cũng không thể nào tha thứ được.

38

Chồng cũ qua đời vào mùa đông năm đó.

Anh ta say rượu, uống thuốc quá liều rồi chết trên giường phụ nữ.

Cách chết vô cùng nhục nhã này khiến tôi không nói nên lời.

Trì Ngôn đưa cốc nước ấm cho tôi: “Em đừng suy nghĩ nhiều.”

"Em biết rồi."

Tôi mỉm cười với anh ấy.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ nối tiếp nhau, từng hạt tuyết trắng pha lê rơi xuống, phả cơn lạnh run người.

Không hiểu sao tôi lại nhớ đến cảnh Darcy tỏ tình với Elizabeth trong bản điện ảnh của "Kiêu hãnh và định kiến".

Đồng cỏ xanh tươi, cây xanh um tùm, họ bước trên bãi cỏ mềm mại tâm sự với nhau.

Dường như nó không có liên quan gì đến hiện tại, nhưng tôi vẫn nghĩ đến.

“Ở đây lạnh quá.” Tôi nắm lấy cổ Trì Ngôn, tỏ vẻ không hài lòng, “Tết đi Hải Nam ăn Tết nha, em muốn uống nước dừa.”

"Được thôi."

Trì Ngôn ôm lấy đầu tôi, để tôi nằm trong lòng anh, tay anh ôm lấy vai tôi rồi chăm chú đọc sách.

Ngửi mùi nước hoa quen thuộc trên người anh ấy, tôi chợt hiểu tại sao mình lại nghĩ đến bộ phim đó.

Tôi chọc anh ấy một cái.

"Chúng mình kết hôn nha?

"Chọn thời điểm ấm áp hơn, có cây cối, cỏ và hoa hồng..."

Tôi còn chưa nói xong.

Trì Ngôn đã trả lời bằng hành động.

Anh ấy ném cuốn sách sang một bên, cúi xuống hôn tôi, sau đó nhanh chóng cởi kính ra, vứt xuống thảm.

Cơ thể anh run lên vì kích động.

Tôi bị hôn đến mệt mỏi, lặng lẽ vòng tay ôm eo anh một cách nhẹ nhàng, tôi dùng đầu ngón tay vẽ một hình trái tim lên lưng anh.