Chương 8 - Ụp Nồi Tôi Là Tiểu Tam? Đừng Hòng!
Anh tôi không thể kiềm chế được nữa, đứng phắt dậy từ ghế dự khán, quát lớn: "Im ngay, Hà Mạt Mạt! Tất cả đều là do cô tự gây ra, không liên quan gì đến chúng tôi! Đến nước này mà cô vẫn nghĩ là lỗi của người khác sao?"
"Rầm!"
Thẩm phán lên tiếng can thiệp: "Giữ trật tự trong phiên tòa!"
Phiên tòa tiếp tục, mặc cho Hà Mạt Mạt cố chối cãi đến cùng, nhưng mọi bằng chứng đều chống lại cô ta. Từ camera giám sát ở trường, video phát trực tiếp, lời khai của những người đồng lõa, cho đến dấu vân tay tại hiện trường... tất cả đều buộc tội cô ta một cách rõ ràng và không thể chối cãi.
Mỗi lần một bằng chứng được trình bày, sắc mặt Hà Mạt Mạt lại càng tái nhợt hơn.
Khi phiên tòa kết thúc, thẩm phán tuyên bố kết quả sẽ được công bố sau hai tuần nữa. Dù chưa có phán quyết chính thức, nhưng rõ ràng việc Hà Mạt Mạt phải nhận hình phạt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Rõ ràng, Hà Mạt Mạt cũng nhận ra điều này.
Cả cơ thể cô ta như bị hút cạn sinh lực, đôi vai buông thõng, trông không khác gì một xác sống.
Tôi nhìn quanh thì nhận ra gia đình Hà Mạt Mạt không đến tham dự phiên tòa. Có vẻ như ngay cả họ cũng đã từ bỏ cô ta.
Không lâu sau, khi đang lướt điện thoại, tôi đã xác nhận điều đó.
9
Dạo này, đúng là mọi sự chú ý đều dồn vào gia đình của Hà Mạt Mạt.
Mới đây thôi, bố mẹ Hà Mạt Mạt lên ký túc xá thu dọn đồ đạc của cô ta, bị người khác quay lại rồi nổi lên thêm lần nữa.
Hà Mạt Mạt còn chưa bị tuyên án, vậy mà họ đã lo lắng đến lấy hết đồ rồi.
Thì ra không đi dự phiên tòa là bận làm chuyện này đây. Đúng là "ba mẹ tốt" mà.
Vừa thu dọn đồ, mẹ Hà Mạt Mạt vừa mắng: "Cái đồ ăn hại, hồi đó đã bảo đừng đi học, ra ngoài kiếm việc sớm còn hơn, giờ thì được chưa?
"Không những mất thằng bạn trai giàu, giờ đến tiền sính lễ cũng chẳng còn, nuôi nó bao năm đúng là phí phạm!"
Bố Hà Mạt Mạt cũng không ngồi yên: "Thôi, bà đừng nói nữa, xem có gì đáng giá thì mang hết đi!
"Con bé này chắc chắn giấu không ít đồ có giá trị đâu! Đem bán đi, còn lấy tiền mua đồ tốt cho thằng con trai của chúng ta!"
Đúng là kiểu cha mẹ trọng nam khinh nữ và ông em trai "hút máu" điển hình!
Họ đã "tích đủ" mọi thứ cần để làm bùng nổ làn sóng chỉ trích.
Vụ việc này còn khơi dậy cảm xúc của hàng nghìn nạn nhân từ những gia đình trọng nam khinh nữ khác.
Thậm chí, có người bắt đầu tỏ ra thương cảm cho Hà Mạt Mạt.
[Thực ra Hà Mạt Mạt cũng khá tội nghiệp, nếu không phải vì có gia đình thế này, cô ấy có lẽ đã không đi vào con đường này.]
[Nếu tôi là người trong cuộc, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho Hà Mạt Mạt!]
[Tôi cũng lớn lên trong một gia đình như vậy, tôi hiểu nỗi khổ của Hà Mạt Mạt.]
[Nếu Hà Mạt Mạt có xuất thân tốt như em gái kia, tôi nghĩ cô ấy sẽ không thua kém ai.]
Trên mạng đủ kiểu người, cũng có không ít người vì đồng cảm mà bỏ qua sai lầm của người khác.
Nhìn mà thấy chán nản, tôi quyết định không đọc thêm bình luận nữa.
Tôi thu dọn hộp cơm trưa vừa nấu xong, chuẩn bị mang đến phòng tranh để ăn cùng mẹ.
Gia đình tôi tuy sống nhờ vào việc kinh doanh của ba và anh trai, nhưng không thiếu tiền.
Tuy nhiên, mẹ tôi không thích ở nhà. Bà từng là một họa sĩ.
Mấy năm gần đây, bà đã cầm cọ lại và thậm chí còn tổ chức triển lãm tranh.
10
Phòng tranh không xa, lái xe một chút là tới nơi.
Tôi và mẹ vừa ăn trưa vừa trò chuyện.
Bất ngờ, có tiếng một giọng nam vang lên ngoài cửa: "Xin hỏi bà Thẩm Hi có ở đây không?"
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang bước vào.
Mẹ tôi tưởng là khách tới xem triển lãm nên đứng dậy đón tiếp: "Tôi là Thẩm Hi. Xin hỏi anh đến xem tranh à? Xin lỗi nhé, phòng tranh chỉ mở cửa sau 4 giờ chiều."
Người đàn ông nghe vậy liền lao tới, "xoẹt" một tiếng hất đổ hết đồ ăn của chúng tôi.
Hắn giẫm mạnh lên đống đồ ăn trên sàn, rồi dữ tợn chỉ vào mẹ con tôi mà chửi rủa: "Các người còn có tâm trạng ngồi đây ăn uống hả!"
"Cô Hà Mạt Mạt bây giờ khổ sở đến mức nào chắc các người không biết đâu!"
"Thẩm Hi! Cô và chồng cô có nhiều tiền như vậy, sao không khuyên con gái thả cho Hà Mạt Mạt một con đường sống?"