Chương 1 - Uế Yến
Tạ Hi Thư muốn nói với Tề Vụ: “Cậu đừng nhìn chằm chằm tôi nữa.”
Nhưng cậu không dám.
Bởi vì cậu cảm thấy dường như Tề Vụ điên rồi.
=========
Ngày đầu tiếp xúc với Tề Vụ là ngày dự báo thời tiết thành phố A cảnh báo nhiệt độ cao, mà chiều hôm đó lớp 12A1 trường trung học Nam Minh số ba của Tạ Hi Thư đang học tiết thứ hai, theo lịch là tiết thể dục.
Nếu như Tạ Hi Thư chỉ học ở một trường học bình thường có yêu cầu tỷ lệ lên lớp thì tiết thể dục năm lớp 12 này có thể sẽ là tiết ngữ văn, tiết toán, cũng có thể là tiết tiếng Anh… Tóm lại sẽ không thể nào để giáo viên thể dục lên lớp.
Thế nhưng, Tạ Hi Thư lại học trường trung học Nam Minh số ba.
Được cả thành phố A công nhận là trường nằm ở vị trí cuối các trường trung học công lập, có tiếng là cái nôi của những người vô công rỗi nghề hoặc công nhân nhà máy, thậm chí ngay cả trường dạy nghề có điểm cao hơn một chút thì điều kiện học tập cũng vượt xa trường trung học Nam Minh số ba.
Vậy nên vốn không có giáo viên nào nghĩ quẩn muốn chiếm dụng tiết thể dục để dạy học sinh — ngay cả bản thân giáo viên thể dục cũng vậy.
Điều này cũng có nghĩa tiết thể dục ở nơi này cũng giống như thời gian học sinh trường trung học số ba dạo chơi trong và ngoài trường một cách hợp pháp hợp quy. Chỉ là nhiệt độ không khí hôm đó cao đến đáng sợ, thế cho nên đa số mọi người đều quyết định ở lại phòng học nói chuyện đánh bài chơi trò chơi chứ không lêu lổng bên ngoài.
Tuy nói bình thường khi lớp học có giáo viên, đám học sinh đã muốn trục xuất bản thân hoàn toàn này cũng chẳng mấy khi nghe giảng. Mà khi không có giáo viên kiểm soát thì lớp A ồn đến sắp thành cái chợ.
Tạ Hi Thư ngồi trong lớp, ngày càng nhíu chặt lông mày.
Ồn quá.
Cậu mím môi, cố gắng dời lực chú ý vào bài thi trong tay. Nào ngờ còn chưa viết lấy một đề, bên cạnh đã có người va vào bàn cậu, cùng lúc coca trong tay người nọ cũng đổ lên mặt bàn của Tạ Hi Thư, khiến cả bài thi và sách tham khảo của Tạ Hi Thư đều nhuộm thành một màu nâu ướt đẫm.
Tức thì bàn của Tạ Hi Thư trở nên lộn xộn, mà kẻ đầu têu lại chẳng chút để ý, cậu ta tiếp tục cười đùa mấy câu cùng nhóm bạn, sau đó mới như cảm giác được quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Tạ Hi Thư.
Cậu học sinh ngồi đó đang cúi đầu lấy khăn lau bàn, dù gặp phải “tai bay vạ gió” xảy ra bất ngờ như vậy nhưng nét mặt cậu vẫn rất lạnh nhạt.
Tạ Hi Thư là người duy nhất mặc đồng phục trong lớp, cài cúc từ cổ áo đến tay áo vô cùng nghiêm chỉnh, cổ tay lộ ra ngoài tay áo trắng trẻo mảnh khảnh, trên các đốt ngón tay còn có vết chai do dùng bút thời gian dài. Tuy chỉ im lặng ngồi đó, nhưng cả phòng học cũng chỉ có trước mặt Tạ Hi Thư còn bày bài thi và tài liệu học tập, không thể không nói, dáng vẻ thiếu niên một mình cúi đầu nghiêm túc học tập trong tiếng người ồn ào hoàn toàn không ăn nhập với những người khác, đến nỗi gần như chướng mắt.
“Ái chà, tôi quấy rầy ‘trạng nguyên’ học tập của lớp chúng ta rồi.”
Nam sinh đối diện khuôn mặt vô cảm của Tạ Hi Thư, ngừng một chút, chợt nhếch mép không thèm đếm xỉa, nói:
“Có tinh thần học tập thế này, sao ‘trạng nguyên’ lại muốn đến trường bọn tôi học vậy… ở đây giả vờ giả vịt không thấy phiền à?”
Nam sinh vừa nói ra, đôi đồng tử của Tạ Hi Thư khẽ co lại, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng hơn vì dùng lực quá mức.
“Cậu —”
Đúng lúc này, bỗng bên cạnh Tạ Hi Thư truyền đến tiếng lầm bầm không rõ.
“Trần Biệt cậu đụng vào bàn còn nói nhảm gì vậy? Còn đánh thức tôi dậy, khó khăn lắm tôi mới ngủ được ở cái chỗ ồn ào này, thật là, cút xa chút đi!”
Bàn cùng bàn của Tạ Hi Thư vốn đang nằm trên bàn ngủ bù lại ngáp một cái, nửa đùa nửa giận lẩm bẩm một câu với nam sinh kia.