Chương 1 - Tuyết Lê Ngạo Cốt
TUYẾT LÊ NGẠO CỐT (1/?)
Tác giả: 甜酒酿雪梨
Nguồn: Zhihu
Edit: Ú nu phơi nắng
Bản edit này được đăng với mục đích phi thương mại. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức, xin cảm ơn!
———
Tỷ tỷ của ta trời sinh ngạo cốt.
Khi nạn đói xảy ra, quý nhân phát cháo từ thiện, nhưng tỷ tỷ lại cầm lấy bát và hất đổ cháo trên mặt đất.
Nàng hiên ngang lẫm liệt mà nói:
“Nhà ta tuy rằng nghèo, nhưng chúng ta không cần ăn đồ bố thí của người khác.”
Mẫu thân luyến tiếc lương thực, dành dụm đồ ăn để lại cho tỷ tỷ và ta, còn bà thì sống sờ sờ mà chết đói.
Vì mạng sống, chúng ta đến Vương phủ làm nha hoàn, tỷ tỷ bán của cải của mẫu thân lấy tiền mặt, mua một bộ đồ mới cho mình rồi răn dạy ta:
“Bình thường ta đã dạy ngươi cái gì? Bất cứ lúc nào cũng phải ăn mặc chỉnh tề, ngươi phải biết giữ thế diện.”
Ma ma quản sự khen nàng một câu có khí khái, để nàng được đến thư phòng mài mực, còn ta thì bị phái đi giặt quần áo.
Sau đó biểu thiếu gia nhìn trúng ta, muốn nạp ta làm thiếp, tỷ tỷ biết được thì lập tức thay đổi sắc mặt:
“Sao ngươi có thể hạ tiện đến mức chủ động làm thiếp cho người ta?”
Biểu thiếu gia cảm thấy tỷ tỷ là một người thú vị, muốn bỏ rơi ta để nạp nàng, nàng vội vàng thẹn thùng đáp ứng, còn nói bọn họ chính là chân ái.
Ta ngày nào cũng phải lao động, lúc ốm nặng đành phải năn nỉ tỷ tỷ mời đại phu cho mình, thế nhưng nàng lại bình tĩnh đáp:
“Ngươi làm người phải có cốt khí, không thể dễ dàng nhờ vả người khác. Cho dù có phải bò cũng phải tự mình bò đến y quán.”
Cuối cùng, ta đã chít trên đường trong lúc bò đến y quán.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở lại ngày đầu tiên khi bước vào Vương phủ.
———
1.
Ma ma quản sự đảm nhận việc phân công công việc cho đám nha hoàn mới đến.
Tỷ tỷ mặc trên người chiếc váy mã diện màu xanh ngọc bích. Tà váy làm từ tơ lụa, đứng dưới ánh mặt trời toát lên một vẻ đẹp thanh cao, làm nàng trông vô cùng nổi bật giữa một đám nha hoàn.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía tỷ tỷ, nhưng nàng lại mang bộ dáng không màng thế sự, sống lưng thẳng tắp mà túm lấy lớp vải thô ráp trên người ta:
“Nghi La, bình thường ta đã dạy ngươi như thế nào?”
“Bất cứ lúc nào cũng phải ăn mặc chỉnh tề, ngươi phải biết giữ thể diện cho mình.”
Ma ma bị lời nói của nàng hấp dẫn, khen ngợi:
“Nha hoàn này biết làm việc thỏa đáng đấy.”
Tỷ tỷ nhún người hành lễ với ma ma, dùng giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đáp lại:
“Từ nhỏ ta đã được lão sư dạy dỗ, biết rằng cho dù bản thân có gặp hoàn cảnh khó khăn đến mấy thì cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Là người có khí khái, đi thư phòng hầu hạ đi.”
Ma ma quay đầu nhìn ta, ngữ khí mang theo ghét bỏ,
“Tỷ tỷ sạch sẽ thế kia, đến lượt nha đầu này lại mặt xám mày tro, quần áo bẩn thỉu, thôi thì đưa luôn đến chỗ giặt đồ đi.”
Tỷ tỷ hành động giống như kiếp trước, nhận lấy công việc, còn lôi kéo ta cúi đầu cảm tạ ma ma.
Nàng buông lời ngọt nhạt:
“Công việc chỉ là thủ đoạn mưu sinh, làm việc ở nơi nào mà chả như nhau.”
Nhưng tỷ tỷ à, có lẽ tỷ không biết, việc giặt quần áo vừa mệt vừa khổ, còn quản sự ở phường giặt đích thị là một kẻ háo sắc.
2.
Kiếp trước, ngày đầu tiên khi ta đặt chân vào phường giặt đã bị Chung thúc theo dõi.
Ánh mắt của ông ta tham lam mà quét qua người ta, một lão già hơn 50 tuổi, lại muốn một đứa nhóc như ta hầu hạ trên giường.
Tất nhiên là ta từ chối, Chung thúc bị chọc giận, kể từ đó việc nặng việc dơ gì cũng đều đến tay ta.
Mỗi ngày ta có vô số đồ phải giặt, giặt từ giờ Dần đến giờ Hợi vẫn không xong, một đôi tay ngâm trong nước đến mức sưng phồng đau đớn.
Bàn tay của tỷ tỷ thì dùng để mài mực viết chữ, được dưỡng đến mức trắng nõn mượt mà.
Một đêm nọ, ta vừa mới giặt xong quần áo, đang sắp đứng lên thì đột nhiên bị một bàn tay túm lấy kéo đến bìa rừng.
Chung thúc đè trên người ta, duỗi tay muốn cởi xiêm y của ta.
Ta vùng vẫy tuyệt vọng, lại bị ông ta hung hăng tát mạnh vào mặt:
“Tiện nhân, ngươi kêu đến rách cổ họng cũng không có ai tới đâu.”
May mắn thay, ngày ấy biểu thiếu gia tình cờ đi ngang qua, lần theo tiếng khóc lóc ầm ĩ của ta mà cứu được ta từ dưới thân Chung thúc.
Lúc đó, quần áo trên người ta xộc xệch, bộ dạng thảm hại, đôi mắt đỏ hoe, biểu thiếu gia nói trông ta giống như một con thỏ nhỏ, thật đáng yêu.
Biểu thiếu gia muốn nạp ta làm thiếp.
Có thể thoát khỏi phường giặt, lòng ta vui mừng khôn xiết. Nhưng lúc đó, tỷ tỷ lại bất ngờ ghé thăm ta.
3.
Ban đêm, tỷ tỷ tới thẳng chỗ ở của biểu thiếu gia để tìm ta. Nàng ăn mặc mỏng manh, tóc xõa tung bay.
Rõ ràng biểu thiếu gia ở ngay gian phòng ngoài, tỷ tỷ lại giả vờ không nhìn thấy, nhíu mày bất mãn nói với ta:
“Nghi La, sao ngươi có thể hạ tiện đến mức chủ động làm thiếp cho người ta?”
“Không phải chúng ta đã đồng ý cùng nhau theo đuổi cuộc sống phu thê ân ái, một vợ một chồng hay sao?’
Tỷ tỷ đang hỏi ta, nhưng không hề muốn nghe lời ta giải thích, ngược lại còn đỏ mắt mà khóc:
“Làm sao người có khí khái như ta lại có thể có một muội muội hèn hạ khúm núm như vậy?’
Nàng vừa nói vừa khóc.
Hôm nay tỷ tỷ ăn mặc rất qua loa, cổ áo kéo xuống cực thấp, lộ ra khe rãnh sâu hun hút, bộ ngực mềm mại nãy giờ cứ run lên theo nhịp điệu khóc thút thít của nàng.
Biểu thiếu gia ở bên ngoài chăm chú xem đến mức nín thở.
Cũng thật trùng hợp, đột nhiên chiếc áo mỏng manh của tỷ tỷ bất ngờ vướng vào một cái đinh trên tường.
Tỷ tỷ cố gắng kéo nó ra, nhưng không những không kéo ra được, quần áo còn bị xé tan, gần như để lộ hết cơ thể ngọc ngà ra ngoài.
Biểu thiếu gia bước vào trong phòng.
Tỷ tỷ xấu hổ đỏ mặt, nước mắt như trân châu rơi xuống trên sàn nhà, thế nhưng nàng vẫn giữ bộ dạng gần như khỏa thân mà thỉnh an biểu thiếu gia.
Biểu thiếu gia trở nên hứng thú với nàng, tán dương nàng một câu thú vị, còn nhìn chằm chằm vào cơ thể của tỷ tỷ mà suy nghĩ xuất thần.
Sau đêm đó, tỷ tỷ liền thành tân hoan của biểu thiếu gia.
Tỷ tỷ được nâng lên làm thiếp, ta lại bị đưa về phường giặt.
Ta khó hiểu mà hỏi nàng:
“Không phải tỷ không muốn làm thiếp sao?”
“Ngươi thì biết cái gì? Biểu thiếu gia thích ta mới chịu nạp ta làm thiếp, giữa chúng ta chính là tình yêu!”
Chung thúc thấy ta bị đuổi trở về, vốn dĩ còn cố kỵ việc tỷ tỷ thành di nương trong phủ, không dám tra tấn ta như lúc trước.
Không ngờ tỷ tỷ lại đến phường giặt, ở trước mặt Chung thúc mà nói với ta:
“Nghi La, ngươi nhất định phải tự lập tự cường. Hiện giờ tuy rằng ta cũng coi như là chủ nhân ở đây, nhưng ngươi vẫn là phận nô lệ.”
“Ngươi phải biết tự mình phấn đấu, đừng nghĩ đến việc tỷ tỷ sẽ giúp ngươi.”
Tỷ tỷ vừa nói ra lời này, trong phủ ai ai cũng phải khen nàng một câu đạo đức cao đẹp.
Nhưng khi Chung thúc thấy nàng phủi sạch quan hệ với ta, ông ta càng khinh nhục ta nhiều hơn, muốn cưỡng ép ta phải hầu hạ cho lão.
Tỷ tỷ chỉ thảnh thơi nói:
“Đây là số phận của ngươi.”
May mắn là, việc này truyền đến tai thế tử, Chung thúc bị giec, lúc này ta mới thoát thân khỏi ông ta.
Thế nhưng, làm việc nặng nhọc trong thời gian dài đã khiến tay ta bị loét, bệnh đến rào rạt, sốt cao không giảm.
Ta nhờ người truyền lời cho tỷ tỷ, cầu xin nàng rủ lòng thương mà mời đại phu cho ta.
Tỷ tỷ không đến, nhưng nàng bảo người truyền tin nhắn lại với ta rằng:
“Ngươi làm người phải có cốt khí, không thể dễ dàng hạ mình nhờ vả người khác. Cho dù có bò thì cũng phải tự mình bò đến y quán.”
Vì mạng sống, ta chống gậy gỗ đi đến y quán.
Cả người không có sức lực gì, ta ngã thật mạnh xuống đất.
Khát vọng sống sót khiến ta gắng sức bò từng chút một đến y quán.
Trong lúc mơ màng, ta dường như đã thấy mẫu thân.
Khi nạn đói xảy ra, dù có tiền cũng không thể mua được lương thực.
Mẫu thân đã đem tất cả lương thực dành dụm được cho ta và tỷ tỷ ăn.
Một vị quý nhân thấy mẫu thân sắp ngất xỉu vì đói, mủi lòng mà bố thí cho chúng ta một bát cháo.
Ta vội vàng dập đầu cảm tạ, cẩn thận bón cháo cho mẫu thân, chỉ sợ mình sẽ lỡ tay để rơi vãi một hạt cháo ra ngoài.
Nhưng khi tỷ tỷ nhìn thấy, nàng đã cướp lấy bát cháo trong tay ta, hất đổ hết cháo đi.
Nàng hiên ngang lẫm liệt nói:
“Lão sư đã nói qua, làm người không được ăn đồ ăn xin. Cho dù nhà ta có đói chec, cũng không cần ăn đồ của người khác bố thí.”
Đám ăn xin ùa vào liếm hết từng hạt gạo rơi trên mặt đất, mà mẫu thân nằm bên cạnh chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, sống sờ sờ bị đói chec.
Ta cũng đã chec trên đường bò đến y quán.
4.
Kiếp này, tỷ tỷ cũng dùng thủ đoạn tương tự để ta bị đưa đến phường giặt.
Nàng thúc giục ta:
“Sao ngươi lại thể hiện như kẻ không có giáo dưỡng thế này? Mau cảm ơn ma ma đi.”
Ta đột nhiên vươn tay ra bóp cổ nàng, bước thật nhanh về phía trước đẩy nàng đập vào tường.
“Nguyên Nghi La, ngươi đang làm gì vậy?”
Tỷ tỷ thở hổn hển, cố gắng hét lên.
Ta mặc kệ tất cả, túm chặt tóc nàng, dùng lực đập đầu nàng vào tường, khiến trán nàng dính bê bết máu.
Tỷ tỷ không thể nhịn được nữa, gào rú chói tai:
“Nguyên Nghi La, ngươi buông ra cho ta.”
Lúc này ma ma mới phản ứng lại, vội vàng sai người hầu tiến tới kéo ta ra:
“Nha đầu chec tiệt, ngươi làm gì thế hả?”
Tỷ tỷ thấp giọng khóc nức nở:
“Nghi La, cho dù trong lòng muội có oán trách ma ma đã phân cho muội đến phường giặt thì cũng không thể đổ lỗi lên ta được.”
“Nha đầu này quá thô lỗ!”
Sắc mặt ma ma tối sầm:
“Vương phủ không thể nuôi nổi ngươi, mau đưa đến chỗ mẹ mìn bán đi.”
Vào lúc ma ma muốn sai người đi áp ta đến chỗ mẹ mìn, thế tử đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi muốn bán nha đầu này đi sao?”
Thế tử dừng chân trước mặt ta, mỉm cười kỳ lạ.
Kiếp trước, thế tử cũng đi ngang qua vào lúc này, nhưng khi đó hắn chỉ liếc mắt một cái, sau đó bỏ đi không hề lưu luyến.
Lần này, thế tử lại dùng khăn lụa lau đi vết máu trên tay ta:
“Đừng bán, đưa đến chỗ ta đi.”
Tỷ tỷ cho rằng chính mình nghe nhầm, mở to mắt mà chen đến trước mặt thế tử:
“Thế tử có phải đã nhầm lẫn rồi không? Muội muội của ta có phẩm chất thấp kém bất kham, ta mới là kẻ có một thân ngạo cốt.”
Thế tử lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người bỏ đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ta đã cược đúng rồi.
Kiếp trước, thế tử cũng vô tình nhìn thấy hai nha hoàn đang đánh nhau.
Lúc đó, hắn lạnh lùng đứng nhìn, xong việc thì ra tay thu nhận nha hoàn kia vào dưới trướng mình.
Có vẻ thế tử thích sự tàn nhẫn quyết đoán, vì thế ta đã lập tức ra tay đánh đập tỷ tỷ ở nơi đông người như này.
Một là để giải tỏa phiền muộn trong lòng, hai là vì ta muốn thu hút sự chú ý của thế tử.
Vì thế, tỷ tỷ được phân đến thư phòng, còn ta thì thành nha hoàn theo hầu bên người thế tử.
Nhưng ta còn chưa kịp gây ra rắc rối gì cho tỷ tỷ thì nàng đã vội tính kế ta.