Chương 6 - Tuyến xe cuối ngày mang số 13

Hai từ ngắn ngủi đó như một cái búa nện thẳng vào tim tôi. Tay tôi run lên, suýt nữa thì đạp nhầm chân phanh. Xe khựng lại, lắc lư mạnh, làm mấy hành khách đang ngủ giật mình tỉnh giấc. Có người bực bội hét lên:"Trời ạ, tài xế kiểu gì thế? Có bệnh thì về nhà mà nghỉ đi!"

Tôi vội vã xin lỗi, cố gắng xoa dịu mọi người:"Xin lỗi, xe trúng ổ gà."

Tiếng than phiền vang lên sau lưng, nhưng tôi chẳng buồn để tâm. Áp lực từ câu chuyện của ông cụ và tình huống vừa rồi làm tôi không còn tâm trí nói chuyện.

Ông cụ cũng không nói thêm, chỉ cúi đầu hút điếu thuốc đã cháy gần hết.

Đúng 12 giờ đêm, xe cuối cùng cũng đến trạm nhà máy giấy. Mấy hành khách lục tục xuống xe, kéo theo đồ đạc rời đi. Tôi tranh thủ duỗi người, chuẩn bị lái xe trống quay lại thành phố.

Nhưng ngay lúc tôi định khởi động xe, một bóng người bất ngờ xuất hiện trước kính.

Đó là một bà lão, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt sắc lạnh như xuyên qua lớp kính nhìn thẳng vào tôi.

Tôi cứng người, tay nắm chặt vô lăng, không dám thở mạnh. Lấy hết can đảm, tôi mở hé cửa, giọng hơi run:"Bà... bà cần gì?"

Bà lão chậm rãi bước lên bậc thang, giọng nói khàn khàn vang lên:"Ta để quên cái sọt trên xe."

Tôi ngoảnh lại nhìn, quả nhiên thấy một cái sọt cũ kĩ nằm ở dãy ghế sau. Lòng nhẹ nhõm hơn, tôi nói:"Bà chờ chút, để con lấy cho."

Nhưng bà lão lắc đầu, tự mình bước vào xe. Bà nhặt cái sọt lên, định rời đi, nhưng khi vừa đặt một chân xuống, bà đột ngột quay lại, nhìn tôi chăm chú.

"Con trai," bà nói, giọng nói như tiếng gió rít qua khe cửa. "Nhìn con trẻ tuổi, hiền lành, nhưng sao tinh thần lại không minh mẫn?"

Tôi cau mày, không hiểu ý bà lão. Nhớ lại chuyện hành khách mắng mình lúc nãy, tôi bật lại:"Bà nói gì vậy? Con có làm gì đâu mà không minh mẫn?"

Bà lão cười khẽ, chỉ tay về phía ghế trống ngay cạnh cửa sổ:"Cả đoạn đường, con cứ nhìn vào cái ghế đó, lẩm bẩm một mình. Ai mà không sợ cơ chứ?"

Nghe xong lời bà lão, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, tay cầm vô lăng run rẩy. Tôi quay đầu nhìn về phía ghế trống kia, giọng lắp bắp:"Sao... sao lại lẩm bẩm một mình? Con vẫn luôn nói chuyện với ông cụ mà. Bà... bà có nhầm không? Hay là mắt bà không tốt?"

Bà lão nghe vậy, lập tức giận dữ, chỉ thẳng mặt tôi, quát lớn:"Mắt ta còn sáng lắm! Từ lúc ta lên xe đến giờ, cái ghế đó nào có ai ngồi? Cậu nói chuyện với ai? Cậu đúng là đồ thần kinh!"

Nói xong, bà lẩm bẩm vài câu chửi rủa rồi xách sọt đồ ăn, chậm rãi bỏ đi trong màn đêm.