Chương 8 - Tuyển tập Kinh Dị ngắn PLOT TWIST đọc trước khi ngủ
22.
Tiểu Lê tỉnh lại vào vào ngày hôm sau.
Tôi cũng không chào tạm biệt mà quay lại trường một mình.
Đến khi quay về trường, tôi mới gọi điện hỏi thăm tình hình của em ấy.
Mất máu quá nhiều, không có vấn đề gì lớn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thông qua điện thoại dặn dò Tiểu Lê hãy ở yên trong chùa và phải nhớ mang theo bùa hộ mệnh bên mình.
Cô nàng luôn miệng đồng ý, rồi lo lắng hỏi tôi, tại sao lại đột ngột quay về trước.
Tôi tùy tiện kiếm đại lý do xong cúp máy.
Tôi chợt nghĩ đến Linh Tử đang được điều trị ở nước ngoài.
Không biết thứ đó có nhắm vào em ấy không?
23.
Tôi quay trở lại ký túc xá, căn phòng hiện tại nằm ở tầng trên so với phòng lúc đầu.
Hơn một tháng không ở, nơi này đã phủ một tầng bụi mỏng.
Tôi mất nửa ngày để dọn dẹp mọi thứ.
Đến lúc nằm trên giường, toàn thân đã mệt đến không nhúc nhích được.
Buổi tối còn có tiết học, tôi nằm nghỉ một lúc rồi rời giường đi học.
Trong phòng học sáng sủa rộng rãi chỉ có lác đác vài sinh viên đến điểm danh.
Giảng viên dạy học là một giáo sư lớn tuổi.
Bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, vừa nghỉ giữa giờ, tôi liền úp mặt xuống bàn chợp mắt một lúc.
Đến khi tỉnh dậy, trong phòng học đã không có một bóng người.
Bên ngoài cửa sổ có âm thanh cào mặt kính chói tai, tôi quay lại nhìn.
Không nghi ngờ gì, khuôn mặt đầy máu của Tiểu Sơn Trà đang in lên cửa kính.
Đây là tầng sáu cơ mà?
Lại tới rồi đấy.
Lại là giấc mơ này.
Tiểu Sơn Trà đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Tôi chợt cảm thấy có ai đó đang đẩy cánh tay tôi.
Mở mắt ra, vị giáo sư trên bục giảng đang nghiêm mặt nhìn tôi.
“Cô sinh viên đang ngủ ở đằng kia, chị có biết làm câu này không?”
Tôi xấu hổ đứng dậy xin lỗi ông ấy.
Giáo sư cũng không tiếp tục làm khó, chỉ lầm bầm một câu: “Giới trẻ bây giờ thật là, ban đêm không chịu đi ngủ, cứ đến lớp là lại gục xuống bàn.”
Tôi ngượng ngùng ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói lời cảm ơn với bạn học đã nhắc nhở tôi.
“Không có chi, chị Quyên.”
Giọng nói này?
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Tiểu Lê, trên mặt còn mang theo vết máu.
Tiểu Lê?
Người trước mặt nhẹ nhàng đẩy tôi một cái, tôi chớp mắt nhìn lại, không phải là Tiểu Lê, chỉ là một bạn học nữ có chút quen mắt.
“Bạn học, cậu không sao chứ?” Cô ấy thì thầm hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, im lặng quay lại nhìn bục giảng.
Ngôi chùa đó chắc có thể bảo vệ được Tiểu Lê, đúng không?
……93%。
24.
Suốt cả buổi học, tôi không thể tập trung nghe giảng dược gì.
Vừa tan học liền nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tiểu Lê.
Nghe giọng cô nàng khá vui vẻ, chỉ là có chút suy yếu.
Tôi cúp máy, thở phào nhẹ nhõm rồi chuẩn bị đi vệ sinh rồi rời đi.
Phòng học ban tối không có người.
Nhà vệ sinh cũng trống rỗng.
Như thường lệ, tôi rửa tay xong chuẩn bị đi ra ngoài, lúc ngẩng đầu lên bỗng cảm thấy mình trong gương có gì đó không ổn.
Hiện tại tôi cười như vậy sao?
Tôi đưa tay lên chạm vào khóe miệng, tôi có cười à?
Tôi lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Đã bước tới trước lối ra, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà nhìn thoáng qua gương lần nữa.
Trước gương không có ai, nhưng hình chiếu giống hệt tôi trong gương lại đang mỉm cười méo mó với tôi, tầm mắt đuổi theo bóng dáng của tôi, thấy tôi nhìn qua, nụ cười của ‘nó’ lại càng rạng rỡ hơn.
Tôi gần như ngay lập tức chạy vội đi, xuyên qua khóe mắt nhìn thấy ‘nó’ đang vươn tay ra ngoài tấm gương.
‘Nó’ đang đuổi theo tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tòa nhà giảng dạy lại trống trải đến thế.
Tôi nhanh chóng lao ra khỏi đây, chạy đến sân thể dục.
Sân thể dục vốn nên nóng nực náo nhiệt, hiện tại lại không có một bóng người.
Tôi quay đầu, thứ giống hệt tôi đã đuổi đến nơi.
Tôi thật sự tỉnh rồi sao?
……98%。