Chương 50 - Tuyển tập Kinh Dị ngắn PLOT TWIST đọc trước khi ngủ

4.

Tôi duy trì khoảng cách khá xa với họ, đi theo đến tận chân cầu vượt.

Ở đó có một ông lão đang xem bói cho người ta.

Hai người Trang Nhiễm đi tới trước quầy sạp, còn tôi trốn ở phía sau một cái cột, lấy điện thoại ra ghi hình.

Ba người họ không biết đang làm gì, đột nhiên ông lão đứng lên, bởi vì vấn đề khoảng cách tôi không nhìn thấy trong tay ông lão cầm thứ gì.

Một âm thanh nghe như tiếng chuông vang lên, tiếng chuông ngừng lại, nước sông nổi lên gợn sóng rất lớn, một người từ trong nước bò ra.

Tôi bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhận thức của tôi lúc này gần như bị đảo lộn hoàn toàn.

Tôi phóng to camera, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình trạng người nọ, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, đầu cúi thấp, hoàn toàn không giống một người sống.

Ông lão bước tới gần thứ kia, ra dấu vài cái rồi quay lại nhìn đám Trang Nhiễm.

Khoảnh khắc này, tôi chắc chắn rằng cô gái kia là kẻ hạ nguyền khác, cũng không cần tìm vết thương kinh khủng gì.

Tôi nhìn chằm chằm vào họ, hận không thể khiến con quái vật nổi điên và giếc chết tất cả.

Ba người nói chuyện một lúc, ông lão đi đến quầy hàng lấy mã QR, Trang Nhiễm lấy điện thoại ra quét mã.

Tôi tắt video và lặng lẽ rời đi.

5.

Tôi gửi đoạn video này cho Tần Duyệt, qua một lúc lâu sau cô ấy mới trả lời tôi.

[Cậu thật sự chỉ cãi nhau với Trang Nhiễm một trận thôi, chứ không phải hại chết cả nhà cô ta à?]

[Mình xin thề độc, trước khi lên đại học mình và Trang Nhiễm không hề quen biết, n đến tận bây giờ mình cũng không biết tên người bạn tốt của cô ta là gì.]

Tần Duyệt nói: [Bà mình nói loại nguyền rủa này gọi là ‘Đổi Thọ’, hai bên đều hiến tế một nửa dương thọ, trả giá cao để mời cái thứ bên dưới kia lên lấy mạng cậu, còn dùng tiền mời người bổ dưỡng, tăng cường thực lực của nó.]

[Cậu cảm thấy lời thề độc của mình có bao nhiêu độ tin cậy?]

Tôi thực sự cạn lời, cũng không biết tại sao, tôi và họ thật sự không quen, tôi không hiểu tại sao họ phải trả giá lớn như vậy để hại tôi.

Cha mẹ tôi mất sớm, bà tôi sống ở dưới quê, một mình tôi đi học ở đây, đến một người bạn thân cũng không có, lại còn phải gặp loại chuyện chết người này.

Tôi thực sự không muốn chết.

Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, mắt không kìm được mà đỏ hoe.

Tần Duyệt lại gửi tới một tin nhắn thoại: [Bà mình nói nếu như cậu thật sự không biết, vậy chúng tôi cũng không giúp được cậu. Thứ bọn họ muốn chính là mạng của cậu. Cho dù giải quyết xong thứ quỷ quái này, thì vẫn còn có người tiếp theo vì thù lao cao kia mà lấy mạng của cậu.]

[Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, cậu phải tìm hiểu xem tại sao bọn họ lại muốn hại cậu. Đến lúc đó có lẽ mình có thể nghĩ ra giải pháp khác.]

Sáu bảy giờ tối, Tần Duyệt trở lại, cô ấy ném cho tôi một lá bùa khác:

"Cho đấy, bà mình dùng máu của bản thân vẽ bùa, có thể bảo vệ cậu ba đêm. Trong khoảng thời gian này, cậu nhất định phải điều tra ra quan hệ của cậu với hai người kia có ẩn tình gì.”

Tôi cẩn thận dán lá bùa lên ngực, ngẩn người nhìn nó.

Sau vài giờ, tâm trạng của tôi đã bình tĩnh trở lại.

Bây giờ quan trọng nhất là biết tại sao Trang Nhiễm muốn hại tôi, nhưng làm thế nào để cô ta nói cho tôi biết?

Lúc này Trang Nhiễm đã trở lại, tôi nhìn cô ta, hạ quyết tâm đi tới trước mặt người này.

"Trang Nhiễm, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi, tôi cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”

Trang Nhiễm ngơ ngác một chút, sau đó đồng ý.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, tôi bảo cô ta gọi cô gái kia ra ngoài, Trang Nhiễm nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi bình tĩnh nói: "Đi, đi tìm cô ấy."