Chương 4 - Tuyển tập Kinh Dị ngắn PLOT TWIST đọc trước khi ngủ

8.

Sự việc nhanh chóng kết thúc.

Cảnh sát không điều tra ra được nguyên nhân cái ch-ết của Tiểu Sơn Trà.

Trường học chỉ nói với bên ngoài có học sinh t.ự s.á.t không thành, đã nghỉ học.

Những sinh viên khác cũng chỉ tò mò đôi chút, cảm thán hiện giờ nhiều áp lực, người nghĩ không thông cũng nhiều sau đó cũng không bán tán nữa.

Cuối cùng Linh Tử đã sụp đổ vào ngày thứ ba sau khi trở lại ký túc xá.

Đêm nào con bé cũng gặp ác mộng.

Nhiều lần mơ thấy cảnh đầu Tiểu Sơn Trà rơi xuống đất, sau đó máu bắn tung tóe khắp người.

Em ấy khóc lóc gọi điện thoại cho cha mẹ mình ở nước ngoài, ngay ngày hôm sau họ liền bay về nước làm thủ tục nghỉ học cho Linh Tử, dẫn con gái đi làm trị liệu tâm lý.

Tiểu Lê không tận mắt chứng kiến ​​cảnh đó, khi cô nàng quay lại, nhà trường đã bố trí phòng ký túc xá mới cho chúng tôi.

Cho nên mỗi đêm cô nàng đều thương cảm Tiểu Sơn Trà vì sao ch-ết đột ngột như vậy.

Tiểu Sơn Trà có cha mẹ nhưng tôi không có ai để nương tựa.

May mắn thay, tâm lý của tôi dường như mạnh mẽ đến bất ngờ.

Tôi tiếp tục đến lớp và học tập bình thường, có sự đảm bảo có thể học lên nghiên cứu sinh của nhà trường, tôi không cần vất vả ôn tập như trước nữa.

Đột nhiên cảm thấy cả người trở nên thoải mái.

9.

Cuộc sống của tôi dường như đã trở lại đúng hướng.

Chỉ là có vẻ như vậy.

Tiểu Lê đột nhiên hỏi tôi.

“Chị Quyên, sao tối qua chị lại đứng ở ban công ngây người thế?”

Hôm qua tôi không có ở ký túc xá.

Kỳ lạ thay, khi Tiểu Lê nói điều này, tôi thực sự cảm thấy một cảm giác như kiểu cuối cùng cũng được giải thoát.

Tôi vẫn không quên câu nói cuối cùng của Tiểu Sơn Trà.

[Đến lượt chị rồi, chị Quyên.]

Tôi ngẩng đầu lên cười nhìn người trước mặt: “Hóng gió một chút thôi, bên ngoài mát mẻ.”

Cô nàng bắt đầu lải nhải: “Đêm hè cũng không thể mặc ít như vậy để đi ra ban công hóng gió, nếu bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Tôi mỉm cười nịnh nọt em ấy: “Chị biết rồi, lần sau em thấy chị đứng ngây ngốc ở ban công thì chụp cho chị một tấm ảnh nhé.”

Tiểu Lê cảm thấy khó hiểu trước yêu cầu của tôi nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

……11%。

10.

Dường như từ ngày đó trở đi, tôi phát hiện thực sự có điều gì đó khác lạ.

Nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, lúc ra khỏi giường gây ra tiếng động hơi lớn, Tiểu Lê liền trở người rầm rì mấy tiếng.

Tôi theo thói quen đi nhẹ nhàng lại, hôm nay mặt trăng dường như đặc biệt tròn trịa, cũng cực kỳ sáng, chiếu rọi cả căn phòng.

Sau khi đi vệ sinh xong, từ ban công bước vào, tôi thoáng thấy một bóng đen lơ lửng trên tấm gương treo sau cánh cửa.

Tôi không kịp phản ứng, lập tức bò lên giường, nằm quay mặt vào tường muốn ngủ. Trong lòng lại bắt đầu nhớ lại những gì vừa nhìn thấy trong nháy mắt kia.

Cái bóng đó, cái bóng đó.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc đằng sau lưng. Cảm giác này không dễ chịu chút nào, có lẽ con người không thích dùng lưng để đối mặt với nguy hiểm nên tôi đã lật người lại.

Khoảnh khắc tôi vô tình mở mắt ra, tôi vừa vặn đối diện với một đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi từ trên cao.

Ah! !

Tôi từ trên giường ngồi bật dậy, bàn học chưa khép lại bị đụng ầm một tiếng, Tiểu Lê bị tiếng động này đánh thức, lầm bầm hỏi một câu: "Chị Quyên, sao vậy?”

Tôi bàng hoàng, che đậy trái tim đang đập thình thịch của mình, dựa vào tường để bình tĩnh lại.

Là Tiểu Sơn Trà.

Đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy em ấy kể từ ngày đó.

Tiểu Lê không nhận được câu trả lời của tôi, chỉ chốc lát sau hô hấp đã bình ổn trở lại.

Tôi nhìn tấm rèm giường được che kín mít, nở một nụ cười khổ,

Không biết câu nói kia của Tiểu Sơn Trà là có ý gì nhưng tóm lại sẽ không phải là chuyện tốt.

Tôi mở rèm nhìn ra ngoài, trong ký túc xá im ắng, cửa ban công mở rộng, Tiểu Lê luôn ngại trong phòng có mùi nên buổi tối phải mở cửa thông gió.

Phía dưới lầu hình như có tiếng người đang cười đùa nói chuyện nhưng chỉ một lúc sau đã hoàn toàn im lặng.

Tiếng nói cười thấp thoáng ấy đã làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch của tôi.

Tôi buông rèm nằm xuống tiếp tục ngủ.

Nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh Tiểu Sơn Trà lúc ch-ết, máu phun ra bắn tung tóe trên mặt tôi.

Tôi cảm giác trên mặt cũng lạnh âm u.

Không thể ngủ được.

Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi rồi.

Chỉ đành cố gắng vượt qua.

……19%。