Chương 8 - Tướng Quân! Thiếp Không Còn Nhỏ Nữa
14
Sau khi cùng Bùi Túc ăn sáng xong, chàng ra tiền sảnh xử lý quân sự, còn ta thì đang ngơ ngác ở sân sau.
Ta không biết phải làm gì.
Nếu như bình thường, vào ngày thứ hai tân hôn, cô dâu mới sẽ về thăm bố mẹ chồng.
Nhưng ta không có bố mẹ chồng.
Cha mẹ Bùi Túc mất sớm nên chàng một mình vào doanh trại quân đội khi còn nhỏ.
Thật đáng thương.
Haizzzz…..
Không đúng, không đúng, có chút lạc đề rồi.
Dù không phải gặp bố mẹ chồng, ta vẫn phải tìm việc gì đó để làm chứ!
Ta phải sửa soạn sân trong!
Đúng vậy!
Bây giờ ta đã là chủ mẫu của phủ này, việc lớn nhỏ trong phủ ta phải biết làm.
Bùi Túc là một vị tướng quân, trong viện không có nữ nhân nào khác, việc nội bộ nhất định phải cẩu thả khó coi, không ra dáng vẻ gì, đành phải giúp chàng giải quyết vậy.
Ta đã gọi quản gia đến.
Kiểm tra các khoản trước!
Sổ sách chi tiêu sạch sẽ, không có sai sót hay thiếu sót nào.
Vậy thì... ta triệu tập người hầu trong phủ đến giáo huấn chút vậy!
Những người hầu đều ngoan ngoãn và siêng năng, không có chút sai trái gì.
Điều này... tại sao nó lại khác với những gì ta nghĩ?
Sau khi hỏi kỹ quản gia, ta mới biết Bùi Túc từng dùng quân luật để quản lý việc trong phủ.
Thưởng phạt tuyệt đối rõ ràng, có mệnh lệnh nghiêm cấm. Một khi đã đặt ra nội quy thì không ai trong phủ có thể trái lệnh.
Hic, làm sao ta có thể quên rằng chàng ta là một vị tướng quân, có thể quản lý một đội quân lớn như vậy chứ đừng nói đến căn phủ nhỏ thế này?
Nhưng mà thế này, chẳng phải ta sẽ chẳng có ích gì sao?
Sau khi cùng Bùi Túc ăn sáng xong, chàng ra tiền sảnh xử lý quân sự, còn ta thì đang ngơ ngác ở sân sau.
Ta không biết phải làm gì.
Nếu như bình thường, vào ngày thứ hai tân hôn, cô dâu mới sẽ về thăm bố mẹ chồng.
Nhưng ta không có bố mẹ chồng.
Cha mẹ Bùi Túc mất sớm nên chàng một mình vào doanh trại quân đội khi còn nhỏ.
Thật đáng thương.
Haizzzz…..
Không đúng, không đúng, có chút lạc đề rồi.
Dù không phải gặp bố mẹ chồng, ta vẫn phải tìm việc gì đó để làm chứ!
Ta phải sửa soạn sân trong!
Đúng vậy!
Bây giờ ta đã là chủ mẫu của phủ này, việc lớn nhỏ trong phủ ta phải biết làm.
Bùi Túc là một vị tướng quân, trong viện không có nữ nhân nào khác, việc nội bộ nhất định phải cẩu thả khó coi, không ra dáng vẻ gì, đành phải giúp chàng giải quyết vậy.
Ta đã gọi quản gia đến.
Kiểm tra các khoản trước!
Sổ sách chi tiêu sạch sẽ, không có sai sót hay thiếu sót nào.
Vậy thì... ta triệu tập người hầu trong phủ đến giáo huấn chút vậy!
Những người hầu đều ngoan ngoãn và siêng năng, không có chút sai trái gì.
Điều này... tại sao nó lại khác với những gì ta nghĩ?
Sau khi hỏi kỹ quản gia, ta mới biết Bùi Túc từng dùng quân luật để quản lý việc trong phủ.
Thưởng phạt tuyệt đối rõ ràng, có mệnh lệnh nghiêm cấm. Một khi đã đặt ra nội quy thì không ai trong phủ có thể trái lệnh.
Hic, làm sao ta có thể quên rằng chàng ta là một vị tướng quân, có thể quản lý một đội quân lớn như vậy chứ đừng nói đến căn phủ nhỏ thế này?
Nhưng mà thế này, chẳng phải ta sẽ chẳng có ích gì sao?