Chương 3 - Tướng Quân! Thiếp Không Còn Nhỏ Nữa
9
Ta ngủ không được.
Trên giường có đậu phộng và hạt sen bị các hủ nương rải trên giường, khiến lưng ta đau nhức.
Bùi Túc da thô thịt dày nên chắc chắn chàng ta không cảm nhận được gì.
Ta xấu hổ không nói nên lời chỉ biết nhẹ nhàng nhích người chuyển động, cố gắng đẩy quả dưới người xuống giường.
Chút động tác nhỏ này lại làm Bùi Túc chú ý đến.
“Làm sao vậy?” Chàng ta hỏi với giọng trầm.
“Soạt……”
Chàng ta thở dài: “Là ta sơ suất rồi. Các cô gái ở kinh thành các nàng dù sao cũng mỏng manh hơn.”
Không hiểu sao câu nói này khiến ta có chút khó chịu.
Tại sao lại phải nhấn mạnh các cô gái ở kinh thành chứ?
Chẳng lẽ Bùi Túc có người phụ nữ khác ở vùng biên cương? Chàng ta chê ta yếu đuối và rắc rối hơn à?
Ta chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Bùi Túc đã giơ tay lên và dùng một tay bế ta lên. Chàng ta dùng tay còn lại hất tung tất cả quả trên giường xuống đất.
“Sạch sẽ rồi, yên tâm ngủ đi nhé.” Chàng lại đặt ta xuống.
Nhưng ta vẫn không thể ngủ được, trằn trọc mãi.
“Lại làm sao vậy?” Bùi Túc hỏi.
Chàng ta ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: “Chẳng lẽ nàng thật sự muốn làm chuyện kia? Đừng trách ta không nhắc nhở, thân thể nhỏ bé của nàng chịu không nổi đâu.”
Không, không, không, tất nhiên là không phải!
Mặc dù ta không biết chuyện đó là chuyện gì, nhưng vì nó khiến ta cảm thấy khó chịu nên ta tự nhiên hy vọng rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Bây giờ ta không thể ngủ được chỉ vì đói quá.
Bụng đói cồn cào.
Kể từ khi còn nhỏ, ngày nào chả được sống một cuộc sống được nuông chiều và xa hoa chứ?
Bình thường ở nhà nếu ta không ăn cơm, nương của ta đều vội ta sắp bật khóc.
Đâu giống như hôm nay? ta thậm chí không được uống nước từ sáng đến ta.
Đây còn là ngày đầu tiên gả cho chàng ta đó!
Không biết những ngày tiếp theo sẽ buồn ta thế nào!
Hu hu hu, sao mình xui xẻo thế nhỉ?
Ta ngủ không được.
Trên giường có đậu phộng và hạt sen bị các hủ nương rải trên giường, khiến lưng ta đau nhức.
Bùi Túc da thô thịt dày nên chắc chắn chàng ta không cảm nhận được gì.
Ta xấu hổ không nói nên lời chỉ biết nhẹ nhàng nhích người chuyển động, cố gắng đẩy quả dưới người xuống giường.
Chút động tác nhỏ này lại làm Bùi Túc chú ý đến.
“Làm sao vậy?” Chàng ta hỏi với giọng trầm.
“Soạt……”
Chàng ta thở dài: “Là ta sơ suất rồi. Các cô gái ở kinh thành các nàng dù sao cũng mỏng manh hơn.”
Không hiểu sao câu nói này khiến ta có chút khó chịu.
Tại sao lại phải nhấn mạnh các cô gái ở kinh thành chứ?
Chẳng lẽ Bùi Túc có người phụ nữ khác ở vùng biên cương? Chàng ta chê ta yếu đuối và rắc rối hơn à?
Ta chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Bùi Túc đã giơ tay lên và dùng một tay bế ta lên. Chàng ta dùng tay còn lại hất tung tất cả quả trên giường xuống đất.
“Sạch sẽ rồi, yên tâm ngủ đi nhé.” Chàng lại đặt ta xuống.
Nhưng ta vẫn không thể ngủ được, trằn trọc mãi.
“Lại làm sao vậy?” Bùi Túc hỏi.
Chàng ta ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: “Chẳng lẽ nàng thật sự muốn làm chuyện kia? Đừng trách ta không nhắc nhở, thân thể nhỏ bé của nàng chịu không nổi đâu.”
Không, không, không, tất nhiên là không phải!
Mặc dù ta không biết chuyện đó là chuyện gì, nhưng vì nó khiến ta cảm thấy khó chịu nên ta tự nhiên hy vọng rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Bây giờ ta không thể ngủ được chỉ vì đói quá.
Bụng đói cồn cào.
Kể từ khi còn nhỏ, ngày nào chả được sống một cuộc sống được nuông chiều và xa hoa chứ?
Bình thường ở nhà nếu ta không ăn cơm, nương của ta đều vội ta sắp bật khóc.
Đâu giống như hôm nay? ta thậm chí không được uống nước từ sáng đến ta.
Đây còn là ngày đầu tiên gả cho chàng ta đó!
Không biết những ngày tiếp theo sẽ buồn ta thế nào!
Hu hu hu, sao mình xui xẻo thế nhỉ?