Chương 16 - Phiên Ngoại: Bùi Túc - Tướng Quân! Thiếp Không Còn Nhỏ Nữa

1.
Canh giữ biên cương nhiều năm, cô đơn một mình.
Thẳng đến sau khi có Ngọc nhi, ta mới lần đầu tiên cảm giác được người có vướng bận là cảm giác gì.

Nói đến cũng thật buồn cười, lúc trước hoàng thượng ban hôn cho ta, ta còn đau đầu.
Bởi vì nghe nói nhà Tiêu Thái Phó chỉ có một khuê nữ, từ nhỏ đã bảo bối rất chặt.
Nữ hài tử như vậy sẽ kiêu căng ương ngạnh cỡ nào, làm sao có thể ở chung với người thô lỗ như ta?
Trước đây ta chưa bao giờ giao tiếp với nữ nhân, không cần nói đến tiểu cô nương, chỉ sợ sau khi thành hôn trong nhà là gà bay chó sủa.
Đêm tân hôn, ta nhận ra mình đã sai. Tiểu Ngọc Nhi tuy yếu ớt, nhưng cũng không ương ngạnh, ngược lại rất đáng yêu.
Được trong nhà yêu thương nuông chiều, cũng không làm cho nàng kiêu căng cỡ nào, ngược lại làm cho trên người nàng tràn ngập hơi thở ấm áp và hạnh phúc.
Người vừa tới gần nàng, sẽ bị khí chất độc đáo này của nàng lây nhiễm, chỉ cảm thấy toàn thân mình trên dưới tràn đầy an toàn cùng thích ý nói không nên lời.
Nàng cười một cái, cặp mắt linh động kia chuyển một cái, càng làm cho người ta mềm mại đến tim đều muốn tan.
Trải qua sa trường, ta đã quen sát ý máu lạnh vô tình, bi thê sinh ly tử biệt. Sự ấm áp chữa lành lòng người như vậy, cũng không thấy nhiều.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng ta liền không tự chủ được hiện ra một ý niệm: Dù phải trả giá thế nào, ta cũng muốn che chở tốt cho nàng. Ta muốn nàng vĩnh viễn tràn đầy vẻ hạnh phúc vui vẻ, bất kỳ đau khổ, bi thương, mệt nhọc nào cũng không thuộc về nàng.