Chương 8 - Tướng Quân Ngốc Và Trứng Cưới
Ta chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Bên ngoài bước chân ngày một gần.
Chỉ thấy cánh cửa sắp bị đẩy mở.
Ta cắn răng, hung hăng cắn một cái lên môi hắn.
Nhân lúc hắn đau đớn, vội vàng chắn trước cửa:
“Không, không sao! Chỉ là làm đổ đồ cúng…”
Chưa dứt lời.
Thân thể nóng rực từ phía sau lại dán tới.
Hắn chẳng cần ai dạy, đã ngậm lấy vành tai ta.
Cảm giác ẩm nóng chạy dọc sống lưng.
Ta mềm nhũn cả người.
Rên khẽ một tiếng.
“Thí chủ?” tăng nhân nghi hoặc.
“Sàn trơn… vấp, vấp một chút thôi.”
“Có cần bần tăng giúp đỡ không?”
“Không cần!” ta vội từ chối, “Đêm đã khuya, tiểu sư phụ nghỉ ngơi đi thôi.”
“A di đà Phật, vậy bần tăng không quấy rầy nữa.”
Tiếng bước chân xa dần.
Ta mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Quay đầu lại.
Liền đối diện một đôi mắt óng ánh như nước.
Huyền Nguyên Tịch như một con cún lớn đáng thương.
Không ngừng cọ cọ:
“Nương tử… ta khó chịu quá, giúp ta với…”
________________________________________
17.
Để phòng bất trắc.
Ta lấy ra xích khóa và khóa miệng Lý Song Song đã chuẩn bị sẵn.
Muốn dụ hắn mang vào trước.
Ai ngờ Huyền Nguyên Tịch căn bản không nghe nổi.
Đôi mắt đỏ ngầu nhào tới.
Vừa gầm gừ vừa xé áo váy ta.
Miệng phát ra tiếng ư ử.
Nhưng vẫn không tìm được đúng cách.
Đột nhiên.
Như thể hắn ngộ ra điều gì.
Một phát đè ta xuống đất.
Tư thế ấy.
Như muốn ăn sống nuốt tươi người ta.
Ta hơi chột dạ.
Lập tức thấy chùn bước.
“Tướng quân, đợi đã…”
Huyền Nguyên Tịch theo bản năng chặn môi ta lại.
Mùi máu tanh lan giữa răng môi.
Bàn tay nóng rực chạy loạn khắp người.
Ta buông xuôi tay.
Chọn cách thỏa hiệp.
… Dù sao sớm muộn cũng vậy.
Nào ngờ mũi chợt ngửi thấy mùi lạ.
Ta giật mình tỉnh táo.
Vội lấy tay bịt mũi miệng hắn:
“Nín thở!”
Nhưng đã muộn.
Khói mê đã bị hít vào.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng binh khí va chạm.
Mấy bóng đen phá cửa xông vào.
Ta ý thức mơ hồ.
Hoàn toàn rơi vào bóng tối.
________________________________________
18.
Khi tỉnh lại.
Tầm nhìn bị bao tải che khuất.
“Thằng ngốc này cũng thật khổ, lúc chưa ngốc thì xông pha trận mạc, bán mạng vì nước. Giờ ngốc rồi lại có người muốn lấy mạng hắn.”
“Ngươi nói xem, hắn cưới được cô vợ đẹp như vậy, rốt cuộc có dùng được không? Tiểu mỹ nhân kia chẳng lẽ vẫn còn là xử nữ?”
“Hay là… ta thử xem? Dù sao bên trên chỉ nói lấy mạng Huyền Nguyên Tịch.”
Bao tải bị giật xuống.
Chỉ thấy hai đại hán ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm ta.
Ta lạnh sống lưng.
Ngay lúc vạt áo sắp bị chạm đến, một bóng đen xông ra.
Vài tiếng bốp bốp.
Hai tên kia rên la ngã xuống.
Huyền Nguyên Tịch không biết đã gỡ dây trói từ khi nào.
Nhưng ta lập tức nhận ra điều bất thường.
Đôi mắt hắn đỏ rực.
Hô hấp dồn dập.
Khói mê hẳn đã tan, nếu vậy thì…
Là Uyên Ương Túy!
Loại thuốc này trừ chuyện phòng the, không cách nào giải.
“Chết tiệt, muốn chết à!”
Hai tên đại hán bật dậy, lao tới Huyền Nguyên Tịch.
Hắn vốn đã thần trí không rõ.
Giờ càng rơi vào thế hạ phong.
Nắm đấm nặng nề nện lên người hắn.
Vậy mà hắn vẫn liều mạng chắn trước ta.
Không cho hai tên kia tới gần nửa bước.
Ta nhìn hắn ngã xuống lại gượng dậy.
Mũi cay xè không chịu nổi.
Rõ ràng là một tên ngốc.
Rõ ràng ta chỉ đang lợi dụng hắn.
Nhưng lúc này, sao tim ta lại đau như vậy?
“Dừng tay! Ta… đi theo các ngươi.”