Chương 11 - Tuế Tuế Chi An

11.

Trưởng tỷ Tạ Thanh Duyệt, là đích nữ Tạ phủ. Năm nàng ta vừa sinh ra, trên trời hạ xuống điềm lành, trong kinh người người truyền tụng, nàng ta là nữ tử thiên mệnh.

Từ nhỏ trưởng tỷ được đào tạo dựa theo cách thức hoàng hậu. Vì vậy nàng tự đánh giá bản thân rất cao, lại yêu thân phận đem tới, cho nên cho tới bây giờ đối với Thái tử đều không là biểu cảm giả vờ.

Nhưng trưởng tỷ kiêu ngạo kia của ta, hôm nay nhận được tin tức rốt cuộc cũng luống cuống. Nàng ta kết thúc cầu phúc trước thời hạn, xa xôi chạy trở về.

Hôm trưởng tỷ trở về, ta khôn khéo dựa vào trong ngực Thái tử, trong giọng nói cũng mang theo nức nở.

"Hôm nay trưởng tỷ đã trở lại, sợ là Điện hạ cũng không cần Dĩ An nữa."

Thái tử trìu mến nhéo một cái trên gương mặt mềm mại của ta, nói giọng khàn khàn.

"Làm sao biết? Ở nơi này của Bổn cung, vĩnh viễn có một chỗ cho nàng."

Trong lòng ta cười nhạt. Một chỗ? Ta muốn cũng không chỉ những thứ này.

Tạ Thanh Tuyệt tỉnh táo hơn so với ta nghĩ. Nàng ta cũng không giống như một phụ nữ đanh đá xông lên chất vấn ta, mà lại lựa chọn giấu diếm không biểu đạt.

Ngày thứ hai trở về phủ, Tạ Thanh Tuyệt đi ngay tới phủ Thái tử. Lúc trở lại, búi tóc nàng ta có hơi chút xốc xếch, môi cũng có chút sưng đỏ.

Nhìn thấy ta, nàng ta khiêu khích nhìn ta một cái. Ta giả bộ dáng vẻ chịu nhiều đả kích, che ngực lảo đảo mấy bước. Nhưng trong lòng âm thầm châm biếm. Còn tưởng rằng đường đường Tạ đại tiểu thư có bao nhiêu thanh cao. Nguyên lai cũng chỉ có thủ đoạn câu dẫn như vậy.

Bất quá, xem ra nên là thời điểm để cho Chu Hoài Cẩm cùng Thái tử gặp mặt một lần. Ngày thứ hai, ta hẹn Thái tử ở Tàng thư các Tạ phủ. Vừa thấy mặt, ta giống như trả thù mà cắn chặt môi hắn. Ngày thường hắn thấy ta đều là bộ dạng ôn nhu tiểu ý, hôm nay cũng nên đổi một chút khẩu vị.

Quả nhiên trong mắt Thái tử dâng lên hứng thú nồng nặc. Hắn đưa tay nắm ở eo ta, cười hỏi ta, nhưng là ghen? Hai cánh tay ra treo lên trên cổ hắn, tức giận nhìn hắn, giọng cũng buồn rầu.

"Điện hạ gạt người, vừa nhìn thấy trưởng tỷ, liền đem ta quên ở sau ót."

Thái tử giơ tay điểm lên chóp mũi của ta, cưng chìu nói.

"Ở trong lòng Bổn cung, ai cũng kém hơn nàng."

Hắn động tình hôn ta. Đang lúc tóc mai quấn quýt. Ta nhìn thấy Chu Hoài Cẩm thất hồn lạc phách rời đi. Thu hồi ánh mắt, ta càng động tình hôn trả lại Thái tử.

Mấy ngày sau, ta nghe nói, Lễ bộ Thị lang trên triều đình tố cáo Thái tử một đống. Thái tử bị Hoàng thượng trách mắng một trận. Hắn buồn bực đến tìm ta, ta lại lựa chọn đóng cửa không thấy.

Còn trả lời cho hắn một phong thư tuyệt tình. Ta biết, trước mắt ta đối với Thái tử mà nói, bất quá là một đồ chơi mới mẻ nhất thời. Hắn lo được lo mất, mới càng không thể rời bỏ ta.

Quả nhiên, Thái tử rất nhanh liền ngồi không yên. Lúc này, ta ra phủ mua bánh ngọt. Thái tử trực tiếp trên đường phố mang ta đi, đem ta kéo vào một cái hẻm nhỏ ít người. Sau đó đem ta đặt ở bên tường.