Chương 7 - Tử Thần Sa Thải
“Vậy thì xin lỗi, khỏi cần nói thêm.” Tôi đứng dậy, ra hiệu tiễn khách. “Chủ tịch Chu, mời về cho.”
“Khoan đã!” Chu Kiến Cường cuống lên, “Thẩm Di, cô đừng quá đáng! Tôi chủ động đến tìm cô đã là hạ mình lắm rồi!”
“Quá đáng à?” Tôi cười khẽ, “Chủ tịch Chu, ông có biết trong hơn một tháng qua tôi đã đào được bao nhiêu người về cho Hoa Diệp không?”
“Bao nhiêu?”
“Gần bốn mươi người.” Tôi giơ bốn ngón tay vẫy trước mặt ông ta. “Trong đó có hai mươi lăm người là kỹ sư cốt cán do chính các ông sa thải, còn lại hơn chục người vẫn đang làm việc.”
Mặt Chu Kiến Cường tái mét.
“Ông biết vì sao họ thà đi theo tôi còn hơn ở lại công ty không?” Tôi nói tiếp, “Vì họ không còn tin ông, cũng chẳng còn tin vào công ty!”
Chu Kiến Cường im lặng.
“Ông sa thải tôi, tôi tự tìm đường sống khác, có gì sai?” Tôi lạnh lùng nói, “Hơn nữa, thị trường tự do, nhân tài lưu động là chuyện bình thường, tôi chẳng vi phạm pháp luật gì cả.”
Sau một hồi trầm mặc, Chu Kiến Cường rốt cuộc lên tiếng, giọng thấp hẳn: “Thẩm Di, tôi sai rồi. Lúc đó không nên đối xử với cô như vậy.”
“Tôi muốn nghe rõ, ông sai ở đâu?”
“Tôi…” Chu Kiến Cường cắn răng, “Tôi không nên xem cô là công cụ. Bắt cô đứng mũi chịu sào cho đợt sa thải, rồi quay mặt phủi tay.”
“Còn gì nữa?”
“Tôi không nên thất hứa, đã nói sẽ để cô làm Giám đốc Nhân sự, cuối cùng lại không thực hiện.”
Tôi gật đầu: “Xem ra Chủ tịch Chu cũng biết tự soi gương rồi đấy.”
Mặt Chu Kiến Cường hơi méo lại, nhưng vẫn nén giận: “Thẩm Di, chuyện cũ xin bỏ qua Giờ cô muốn được bù đắp thế nào, cứ nói. Chỉ cần cô đừng tiếp tục giúp Hoa Diệp nữa.”
Tôi suy nghĩ một lát: “Tôi có ba điều kiện.”
“Cô nói đi.”
“Thứ nhất, tôi muốn chức Giám đốc Nhân sự — vị trí mà ông từng hứa với tôi.”
Chu Kiến Cường gật đầu ngay: “Cái đó không thành vấn đề, vốn dĩ là của cô.”
“Thứ hai, khoản bồi thường khi tôi bị sa thải phải tính theo mức N+6, không phải N+2.”
“Cái này…” Chu Kiến Cường nhíu mày, “Nhiều quá đấy.”
“Xem như đền bù cho tôi.” Tôi lạnh lùng, “Tôi đã giúp công ty tiết kiệm hơn một triệu rưỡi, kết quả bị đá không thương tiếc.”
Chu Kiến Cường cắn răng: “Được, tôi duyệt.”
“Thứ ba,” tôi dừng lại một chút, “ông phải công khai xin lỗi tôi trước toàn thể nhân viên, thừa nhận việc sa thải tôi là sai lầm.”
Mặt Chu Kiến Cường biến sắc: “Không thể nào!”
“Vậy khỏi nói nữa.” Tôi nhún vai, “Mời về.”
“Cô cố tình làm tôi mất mặt!”
“Tôi làm ông mất mặt sao?” Tôi bật cười, “Chẳng qua chỉ yêu cầu ông nói thật mà thôi.”
Chu Kiến Cường tức đến tím mặt, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng: “Được, tôi đồng ý. Nhưng lời xin lỗi đó chỉ nói với cô, không cần để cả công ty biết.”
“Vậy thì trong cuộc họp quản lý, ông công khai xin lỗi là được. Coi như cho tôi và ban quản lý một lời giải thích.”
Hai ngày sau, trong cuộc họp cấp quản lý của công ty, Chu Kiến Cường đứng trước mặt tất cả trưởng bộ phận, chính thức lên tiếng xin lỗi tôi.
“Đồng chí Thẩm Di đã có nhiều cống hiến to lớn cho công ty, năng lực xuất sắc, tinh thần trách nhiệm cao. Quyết định sa thải trước đây là một sai lầm, công ty xin gửi lời xin lỗi chân thành.”
Sau buổi họp, tôi chính thức tiếp nhận vị trí Giám đốc Nhân sự, quay trở lại chiếc ghế mà tôi từng mơ ước.
Điều khiến tôi hài lòng nhất, là từ đó về sau, Chu Kiến Cường không còn dám chỉ tay năm ngón với tôi nữa. Mỗi lần gặp tôi, nét mặt ông ta luôn mang theo một chút lúng túng và dè chừng.
Còn những đồng nghiệp cũ tôi từng giới thiệu sang Hoa Diệp, tôi không liên lạc lại. Họ đã tìm được việc mới, hãy để họ tiếp tục phát triển sự nghiệp ở nơi đó.
Chu Kiến Cường có lẽ mãi mãi không biết rằng, việc tôi giúp họ nhảy việc không chỉ là để trả thù ông ta, mà còn là để giúp họ tìm lại con đường mới.
Hồi đó, ông ta biến tôi thành “Tử Thần sa thải”, bắt tôi cắt đứt tương lai của bao nhiêu người. Giờ đây, tôi chỉ đang giúp họ nối lại những gì từng bị hủy hoại.
Thế giới này vốn như vậy — có nhân, ắt có quả.
Chỉ không ngờ rằng, trong quá trình ấy, tôi lại tìm ra được giá trị thật sự của bản thân — làm một cố vấn nghề nghiệp giúp đỡ người khác, chứ không phải công cụ lạnh lùng của công ty.
Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi Đằng Phi, mở công ty headhunter của riêng mình. Đến lúc đó, tôi sẽ là người làm chủ cuộc đời mình, thật sự.
HẾT