Chương 4 - Tự Tay Báo Thù
TỰ TAY BÁO THÙ - Phần 4/6
______________________
6.
Đoạn quan hệ này với Tự Nhã vốn là một sự tình cờ.
Ngày phu quân ta chuộc thân cho Doanh Dao, ta đã hiểu ra một sự thật.
Có thù, phải tự mình báo.
Nhưng mấu chốt là trả thù thế nào để không những không làm liên lụy đến nhà mẹ đẻ mà còn chừa cho bản thân đường lui sạch sẽ.
Không đáng vì nàng ta mà mạo hiểm mạng sống.
Ta cũng đã hứa với anh mình rằng sẽ sống thật tốt.
Cùng nửa kia của mình.
Vì phu quân ta yêu Doanh Dao, thế nên ta tác thành cho bọn họ.
Để hai người đó chec chìm trong tình yêu của chính mình.
Từ từ, trong thầm lặng.
"Phu nhân, thuốc này chỉ có thể dùng một phần, nếu dùng quá nhiều, thân thể sẽ kiệt sức, không cứu được."
Đại phu bên ngoài thành Nam tỉ mỉ cẩn thận dặn dò.
Ta chỉ nói: “Phu quân ta không khỏe lắm, ta rất mong có con trai”.
Ông ta lấy ra viên bảo đan từ sâu trong tủ thuốc.
“Nghiền viên thuốc này ra, trộn một ít vào lư hương, nó sẽ trợ hứng cho phu nhân trong lúc vui vẻ.”
“Có dễ bị phát hiện không?” Ta nén cổ họng, hỏi lại qua vành mũ.
"Thuốc này đốt lên sẽ thành khói, không màu không mùi, khi hết tác dụng sẽ tiêu tán trong không khí."
Ta bỏ ra rất nhiều tiền để mua một viên.
"Ta sẽ dùng thử, nếu nó hiệu quả -"
"Phu nhân, bảo vật này ngài cứ yên trí mà sử dụng."
"Cẩn thận mồm miệng."
"Đó là đương nhiên, việc này ngài biết ta biết thôi." Đại phu cúi đầu, trong mắt lộ ra một tia ranh mãnh "Phu nhân chỉ cần nhớ kỹ, cái này không thể dùng quá nhiều, hơn một phần thôi cũng rất hại người."
Ta gật đầu, quay người lên xe ngựa.
Phụ việc bên cạnh đại phu hỏi: "Đây là phu nhân nhà nào vậy?"
Đại phu liếc nhìn chiếc xe ngựa đã chạy xa của ta, nghịch lá vàng trên tay, cẩn thận sờ một lúc, nhìn thấy ở góc có một ký hiệu nhỏ khó phát hiện.
“Lá vàng này là từ Giáo phường ti mà đến.” Hắn quát: “Cô nương nhà nào dám dùng thứ này chứ? Còn không phải thủ đoạn dụ dỗ người của mấy nữ nhân kia.”
"Ở Giao Phường ti có chủ tử giàu có như vậy sao?”
Chàng trai tham lam nhìn lá vàng.
“Đi điều tra một chút,” đại phu nheo mắt, “Có đại nhân nhà nào “không được”, lại còn bao nuôi nữ nhân Giáo phường ti, thì chính là kẻ đó.”
Xe ngựa chạy từ ngoài thành Nam đến Giáo Phường Ti, dừng lại ở một con hẻm vắng người.
Ta lặng lẽ đợi ở đó.
Bên ngoài con hẻm là những cỗ xe ngựa đẹp đẽ tráng lệ, khác với trong hẻm quanh co hẻo lánh.
Hôm nay, chủ tử của Hàm An Hầu phủ lại bao trọn hoa khôi trong một ngày.
"Hầu gia thực sự nặng tình. Ta nghĩ sau thời gian dài ở chỗ này hắn sẽ đón hoa khôi về nhà thôi."
"Làm sao dễ như vậy được chứ? Mặt mũi Hầu phủ còn vứt đi đâu? Nghe nói triều đình đang luận tội Hầu gia, chỉ sợ chuyện này cũng sẽ bị mang ra xử."
"Nhưng hoa khôi thanh lâu này cũng khá cao tay đấy, có thể khiến Hầu gia nhớ mãi không quên?"
Người qua lại trong ngõ.
Nhưng không ai để ý tới chiếc xe ngựa nằm sâu bên trong.
Cho đến khi một bóng dáng yếu đuối ẩn mình trong biển người tựa vào tường như bóng ma dừng lại trước xe ngựa.
"Phu nhân."
Nàng gõ vào cạnh xe.
Ta vén rèm lên một nửa, đưa viên bảo đan cho nàng ta.
Nàng đến từ Giáo phường ti, là tỳ nữ phục vụ cho Doanh Dao.
Đồng thời, cũng chính là nội gián ta cài vào bên cạnh Doanh Dao.
Mẹ nàng trước đây vốn là nha hoàn trong phủ Ninh quốc công, bởi vì dung mạo xinh đẹp nên bị mẹ đẻ của Doanh Dao vu khống tội dụ dỗ chồng bà ta rồi sai người hầu dùng gậy đánh chec.
Hận thù khiến ta và nàng kết thành liên minh vững chắc.
"Nàng ta thế nào rồi?"
"Mọi người trong phủ đều nói, nàng ta không thể chuộc thân rồi bước vào Hầu phủ được. Gần đây Hầu gia không còn đến thăm nàng thường xuyên như trước nữa, nàng ta vô cùng lo lắng."
"Lo lắng là tốt, càng sợ hãi càng dễ làm chuyện hồ đồ." Ta nhìn viên bảo đan trong tay rồi nói: "Ngươi hãy dạy nàng ta cách dùng, từ từ bắt đầu với hai phần, không được vượt quá, khiến hai người họ nghiện thuốc."
"Nếu hết thì lấy tiếp ở đâu?"
“Ta thường xuyên ra khỏi nhà cũng không tiện, sẽ dễ gây chú ý,” ta suy nghĩ một lúc, “Ngươi có biết Nam Uyển của Hầu phủ không? Có một lỗ chó ở góc tây nam hướng ra sông không người canh giữ. Vào ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng ta sẽ đến đặt một chiếc hộp ở đó, ngươi có thể đến lấy đi.”
“Ta hiểu rồi thưa phu nhân, xin hãy cẩn thận mọi việc.” Nàng cụp mắt xuống, “Ta chỉ hy vọng khi mọi việc xong xuôi, ta có thể cho mẫu thân một câu trả lời thỏa đáng.”
"Ngươi cũng phải cẩn thận."
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ lần đó.
Tự Nhã.
Một thứ tử ốm yếu xấu xí sống ở Nam Uyển.
Ngày mười lăm trăng tròn.
Ta tranh thủ thời gian rảnh rỗi khi phu quân chạy đến Giáo phường ti liền đến giấu chiếc hộp ở lỗ chó trong Nam uyển.
"Ai đó?"
Giọng nói của Tự Nhã nhẹ nhàng vang lên sau lưng ta, khiến ta sợ đến mức đánh rơi chiếc hộp, viên bảo đan lăn xuống rồi dừng lại dưới chân chàng thanh niên.
Khoảnh khắc quay đầu lại, ta không nói nên lời.
Dưới ánh trăng, đôi mắt chàng hiện lên vô cùng trong trẻo, như một vị thần nhìn thấu trần gian.
Hóa ra người ấy lại đẹp trai đến vậy.
Đúng lúc ta chưa biết nên giải thích thế nào thì chàng đưa tay ra vẫy mấy cái trong không trung: “Ai ở đó?”
May mắn thay, chàng ta bị mù.
Ta quỳ xuống, đến dưới chân chàng nhẹ nhàng nhặt viên bảo đan lên.
Con mèo vươn ra khỏi chân chàng nhìn thẳng vào ta.
Ta nín thở, cất viên bảo đan trở lại hộp, định đứng dậy.
Không ngờ, chàng giơ tay lên ôm lấy đầu ta, nhìn xuống, trong mắt không có chút gợn sóng.
Chỉ có sự tức giận dường như không thuộc về chàng là hiện rõ.
Khiến ta không thể không quy phục, vô phương chạy trốn.
“Ta là tẩu tử của ngươi.”
Đôi bàn tay ta níu chặt lấy cánh tay chàng.
Làn da mát lạnh xuyên qua ống tay áo, thấm vào lòng bàn tay, khiến sống lưng ta vô tình cảm thấy lành lạnh, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.
Nghe vậy, bàn tay chàng từ trên đầu trượt ra sau gáy ta.
Giống như người thợ săn đánh giá con mồi của mình, giống như kẻ hèn mọn xúc phạm bề trên.
Cố tình khiêu khích.
"Vậy ư?"
"Là vậy đó."
“Tẩu tử, đêm hôm khuya khoắt tẩu đến đây làm gì?” chàng lạnh mặt dò hỏi, “nửa đêm chạy vào đây, không phải trộm đồ thì cũng là cướp sắc”
Ta nuốt nước bọt.
Mối quan hệ bền vững nhất là mối quan hệ dựa trên gắn bó lợi ích.
Hắn bày mưu cho ta, ta tính kế cho hắn, chỉ khi đó cái gọi là tình ái mới có thể mọc lên như cỏ dại trong kẽ nứt của bức tường.
Ta nắm lấy tay chàng rồi từ từ đứng dậy.
Cho đến khi ngang tầm mắt nhau.
“Nếu ngươi có thể giúp ta, vị trí chủ nhân Hầu phủ sẽ là của ngươi.”
Chàng thoát khỏi tay ta, không cho ta chạm vào chút nào.
“Làm thế nào để ta có thể tin tưởng tẩu đây?”
Ta mím môi: “Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?”
Chàng dùng khăn tay lau sạch từng chỗ ta chạm vào.
Có thể thấy rõ, khó mà thỏa hiệp.
Lòng ta lo lắng bất an.
Gió thổi qua Nam Uyển, cỏ dại tùy ý lay động.
Chàng lau sạch từng chân tơ kẽ tóc.
Rồi đột nhiên ngước lên nhìn ta.
Giống như một vực nước tĩnh lặng sâu thẳm, gần như khiến người ta nghĩ rằng chàng có thể nhìn thấy.
“Nếu ta làm chủ Hầu gia, tẩu cũng sẽ là của ta đúng không?”
Hơi thở của ta chợt đông cứng lại.
“Nếu đã vậy, ta chiếm hữu trước cũng không thành vấn đề, phải không?”
Nửa đêm trời mưa, trong phòng lại bốc lên hơi nóng.
Dưới ánh trăng mỏng manh, ta nhìn thấy giọt mưa rơi xuống đọng lại trên những bông hoa hải đường đang nở rộ ngoài cửa sổ.
"Nghĩ đi đâu vậy?"
Giọng nói của chàng có chút trầm thấp khàn khàn, cuối cùng mang theo một tia trừng phạt.
Ta nhìn đi chỗ khác.
Ánh trăng sáng quá.
Khiến mọi thứ trước mắt hiện lên rõ ràng.
"Hơi lạnh một chút."
Ta đỏ mặt chỉ vào đống lửa đang cháy trong phòng.
Chàng đứng dậy bổ sung thêm củi.
"Đó là tất cả những gì ngươi có thể dùng ư?" Ta hỏi.
Than củi rõ ràng đã bị người hầu bớt xén.
Chàng không trả lời, mò mẫm đi tới cửa sổ đóng nó lại.
Không còn ánh trăng, ta không thể nhìn rõ nét mặt của chàng.
"Quan tâm đến ta à?"
Giọng chàng lớn dần trong bóng tối.
"Lần sau ta sẽ mang thứ tốt đến cho ngươi. Ngươi yếu ớt đừng nên-"
Không biết từ lúc nào chàng đã đến gần, nắm lấy cổ tay ta kéo trở về sau lớp rèm ngăn.
Thân nhiệt của chàng át đi lời ta nói.
Ta có chút thở không nổi, liền đẩy chàng ra.
"Sợ rồi sao?"
Chàng cười khúc khích.
“Không mang đến cho ngươi nữa,” ta vô thức uy hiếp, “Không phải ngươi yếu ớt lại có bệnh trong người sao? Ta thấy ngươi rõ ràng là…”
"Là cái gì?"
Chàng cố tình dụ dỗ ta.
Ta ngừng nói, nhìn sâu vào mắt chàng.
Sau đó ta nhận ra chàng hoàn toàn không thể nhìn thấy ta.
Thế là ta ném cho chàng một cái nhìn khinh bỉ.
“Sợ hãi thế mà còn dám khiêu khích ta.” Chàng dùng đầu ngón tay quấn lấy tóc ta, nhẹ nhàng nói, “Tên kia đúng là ngu ngôc không biết gì.”
Ta hạ mắt xuống cảm nhận từng hơi thở của chàng.
"Ta không thể đến thường xuyên được, nhưng nếu ngươi cần bất cứ thứ gì, ta có thể mang đến cho ngươi."
Chàng ôm ta thật chặt.
Thật lâu.
"A Tứ, đừng quá tốt với ta."