Ta xưng vương trên núi, cướp một tên tú tài về làm phu quân.
Tú tài dung mạo tuấn tú, lời nói ôn hòa.
Chỉ là quá mức yếu đuối.
Mới đi vài bước đường núi đã thở hồng hộc, còn đòi nắm tay ta.
Miệng ta chê y dính người, lòng lại ngọt như mật.
Cho đến khi ta bắt gặp y dưới núi đang gặp mặt quan binh.
Vị tướng lĩnh cầm đầu “hừm hừm” nửa ngày, gom hết dũng khí hỏi:
“Vương gia, chẳng phải chúng ta đến để tiễu phỉ sao?”
“Cái nữ tặc đầu lĩnh kia, sao lại gọi ngài là phu quân?”
Bình luận