Chương 4 - Tú Lâu
14.
Ngọn lửa từ bật lửa nhanh chóng đ..ốt ch..áy mảnh vải, hai cái đầm xếp chồng lên nhau bị lửa lớn bao phủ.
Theo từng đợt mùi ch..áy kh..ét h..ôi th..ối, Lăng Phi càng h..ét th..ảm thi..ết hơn.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Khâu như phát đ.i..ên nhào về phía Lăng Phi.
“Không, Lăng Phi, em đừng đi!”
Thế nhưng khi quần áo bị đ..ốt thành tro thì cũng là lúc th..ân th..ể vốn hoàn hảo của Lăng Phi rơi xuống như b..ùn n..át.
Máu thịt rơi xuống sàn nhanh chóng biến mất giống như bị tòa nhà này ăn hết, mà sàn nhà màu đỏ thì càng thêm rực rỡ như thể được tẩm bổ.
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Lý Khâu vốn đang đ..au lòng kh..óc lóc, nhưng khi lư..ờm thấy tôi đứng ở bên cạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ th..ù h..ận.
“C..on kh..ốn này, tại sao phải làm như vậy hả!"
Tôi lấy lại tinh thần, cười lạnh nói: "Cậu muốn lấy m..ạng của tôi, tôi còn không được t..ự v..ệ à!"
Vừa nghe Cổ Niệm nhắc tôi mới nhớ ra, rất lâu trước đây bạn cùng phòng từng nói với tôi, sở dĩ lúc trước Lý Khâu xuất gia là vì bạn gái của cậu ta.
Nghe nói cậu ta và bạn gái là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người rất sâu đậm, dự định tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng không may bạn gái cậu ta lâm bệ..nh nặng rồi nhanh chóng qu..a đ..ời.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt thổn thức của bạn cùng phòng khi ấy.
“Người đàn ông tốt như Lý Khâu thật sự rất hiếm thấy, sau khi bạn gái qu..a đ..ời thì bản thân cũng nương nhờ cửa Phật.”
Không phải là hiếm thấy sao, tôi lạnh lùng nhìn sàn nhà nơi đống b..ầy nh..ầy biến mất, chỉ s..ợ việc Lăng Phi quen biết tôi cũng không thể thiếu bàn tay của Lý Khâu.
Cậu ta làm hết thảy, chính là vì để Lăng Phi số..ng lại!
Thấy tôi nhìn thấu â..m m..ưu của cậu ta, Lý Khâu cũng không gi..ả v..ờ nữa, cậu ta quăng một lá bùa màu vàng về phía tôi, giọng nói đầy á..c đ..ộc, giống như á..c qu..ỷ đến từ đị..a ng..ục.
"Được, nếu cô ấy không thể sống, vậy thì cô hãy xuống đó ch..ôn cùng cô ấy đi!"
15.
"Chạy mau, tránh tòa nhà này càng xa càng tốt!"
Cổ Niệm đẩy tôi sang một bên, còn mình thì đ..á.nh nhau với Lý Khâu.
Cả hai người họ đều không phải người bình thường, tôi ở đây ngoại trừ cản trở hoàn toàn không giúp được gì cho cô ấy.
Tôi cũng không chần chừ nữa mà chạy ngay xuống lầu. Khi cuối cùng cũng chạy tới bãi đất trống phía trước tú lâu, tôi mới phát hiện bầu trời đêm đã tối sầm lại, ánh trăng vốn sáng ngời không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ như m..áu!
Tôi theo bản năng cảm nhận được ng..uy hi..ểm, ki..nh ho..ảng nhìn Cổ Niệm ở tầng hai.
“Cổ Niệm, mau xuống đây!”
Nhưng tôi vừa nói xong thì nhìn thấy một tia sét khổng lồ đ..áng s..ợ xẹt qua phía chân trời, tiếp theo đó một tiếng sấm vang vọng đ..ánh thẳng vào tú lâu.
“Ầm ầm”, trong khói bụi mù trời, tòa tú lâu ầm ầm sụ..p đ..ổ.
…
Động tĩnh nơi này thật sự quá lớn, những người khác bị kinh động rất nhanh đã báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến nơi nghe tôi nói có hai người bị ch..ôn bên trong, họ phải huy động rất nhiều người mới tìm được Cổ Niệm và Lý Khâu.
Thế nhưng lúc tìm được Lý Khâu, ng..ực của cậu ta đã bị một cây cột xi..ên qua, đã t..ắt th..ở từ sớm.
Còn Cổ Niệm thì được đưa đến bệnh viện, cũng may bác sĩ nói với tôi cô ấy chỉ bị ng..ạt th..ở tạm thời, cũng không có gì nghi..êm tr..ọng.
Nhân cơ hội này, tôi cũng đi khám tổng quát cho mình, kết quả khám cho thấy tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo, đang định đi tìm Cổ Niệm hỏi thêm, kết quả lúc tôi đi tới phòng b..ệnh của cô ấy lại thấy cái giường trống không.
Cô ấy đi rồi, chỉ để lại cho tôi một tin nhắn.
“Không cần tìm tôi nữa, Lăng Phi ch*t thì hu..yết thi tr..ùng trong b..ụng cô cũng đã bị di..ệt sạch, mọi chuyện cũng kết thúc rồi.”
Nhìn căn phòng trống, tôi bừng tỉnh, đúng vậy, mọi chuyện kết thúc rồi.
Ngoại truyện:
01.
Tôi tên Lăng Niệm, nghe ông nội nói Lăng gia chúng tôi từng là một gia tộc rất lớn, tổ tiên chẳng những có rất nhiều quan to hiển quý, mà ở thời điểm phú quý, nửa cái Lăng Trấn đều là sản nghiệp của tổ tiên Lăng gia.
Đáng tiếc hiện tại trong nhà ngoại trừ căn nhà này, cũng chỉ còn lại tòa nhà màu đỏ bên cạnh.
Mỗi lần nói đến thời kỳ hưng thịnh trước kia, ông nội luôn dùng ánh mắt k..ỳ qu..ái nhìn tôi và em gái.
“Sau này Lăng gia phải trông cậy vào các con rồi.”
Tôi không nói gì, nhưng miệng Lăng Phi lại rất ngọt, "Ông nội, đợi con lớn lên nhất định sẽ kiếm thật nhiều ti..ền rồi m..ua lại hết nhà cửa trước kia của Lăng gia chúng ta."
Mỗi khi như vậy, ông nội luôn xoa đầu nó cười rất vui vẻ.
Ngoài việc thích nghe ông nội kể chuyện xưa, chúng tôi còn thích chạy đến tòa nhà màu đỏ bên cạnh chơi, nơi đó rất lớn, chúng tôi thích chơi tr..ốn tìm ở đó nhất, Lăng Phi luôn thích tr..ốn dưới gầm giường Bạt Bộ trong căn phòng giữa ở tầng hai, còn tôi luôn dễ dàng tìm thấy nó.
Nhưng hai chuyện này đều là chuyện mẹ tôi gh..ét nhất, bà không thích chúng tôi đến gần ông nội, cũng không thích tòa nhà màu đỏ đó, mỗi lần phát hiện chúng tôi đi qua đó, bà đều nghiêm mặt l..a r..ầy chúng tôi một trận.
Lúc năm tuổi, có một lần tôi thức dậy đi ti..ểu vào nửa đêm, lúc đi ngang qua phòng ba mẹ, tôi nghe thấy mẹ đang t..ức gi..ận ch..ất v..ấn ba tôi.
"Khi nào chúng ta mới rời khỏi cái nơi qu..ỷ qu..ái này hả!"
Giọng ba tôi thờ ơ.
"Ở đây có gì không tốt, có ăn có uống, ra ngoài sống không phải tự tìm kh..ổ à!"
"Ông đừng tưởng tôi không biết ba ông đang có ý định gì, nếu mấy người muốn lấy m..ạng của Lăng Niệm và Lăng Phi lấp vào trong tòa v..ãng s..inh lâu đó giống cô của mấy người, tôi có ch*t cũng không đồng ý!"
“Biết rồi, lo v..ớ v..ẩn gì vậy, tụi nó là con tôi, chẳng lẽ tôi lại đi h..ại tụi nó? Mau ngủ đi.”
Giọng của ba mẹ nhỏ dần, nhưng tôi lại trằn trọc, cả đêm đều nghĩ đến chuyện đó.
02.
Tôi và Lăng Phi là chị em sinh đôi, cặp sinh đôi trước của Lăng gia là hai bà cô của tôi, họ là em gái của ông nội tôi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng gặp họ.
Người trong trấn đều nói hai bà cô của tôi rất đẹp, hồi còn trẻ họ khiến rất nhiều trai tráng trong vùng bu quanh nhà chúng tôi.
Ông nội của Lý Khâu cũng là một trong số đó.
Lý Khâu lấy lòng Lăng Phi nói: "Ông nội anh nói chị em song sinh của Lăng gia đều vô cùng xinh đẹp, sau này em cũng sẽ rất xinh đẹp.”
Lăng Phi được khen mỉm cười ngọt ngào, nhưng tôi lại tò mò, vì tôi nhớ tới giọng nói ho..ảng s..ợ trong cơn gi..ận d..ữ của mẹ đêm đó.
Tìm một cơ hội, tôi hỏi ông Lý về chuyện của bà cô, ông nhìn tôi rất lâu rồi thở dài.
“Đây không phải là chuyện mà một đứa trẻ như con nên biết, con chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, sau khi lớn lên con và Lăng Phi nhất định phải rời khỏi Lăng Trấn, phải tránh tòa tú lâu ở nhà các con càng xa càng tốt.”
Tôi không hiểu, rõ ràng tòa nhà đỏ đó đẹp như vậy, sao mẹ và ông Lý lại gh..ét nó đến thế.
Cho đến năm tám tuổi tôi bị b..ệnh nằm ở nhà, lại nghe thấy ba mẹ c..ãi nhau.
Họ tưởng tôi đã ngủ, tiếng tra..nh c..ãi ầm ĩ càng lớn hơn, không hề phát hiện ra tôi đã thức.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mẹ tôi kh..óc muốn li..ều m..ạng với ba tôi.
"Niệm Niệm là con ông, ông vì đ..ổi v..ận mà lấy m..áu của nó đi t..ế v..ãng s..inh lâu, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì nó sẽ ch*t mất!"
Ba tôi b..ực mình đẩy mẹ tôi sang một bên.
"Được rồi, không phải chỉ dùng chút m..áu của nó thôi sao, tôi không nghĩ cách kiếm ti..ền thì sau này cả nhà phải hít khí trời để sống à!"
"Hơn nữa m..ạng của nó là tôi cho, dù tôi có muốn nó trả lại thì đó cũng là việc nó nên làm!"
Sau khi ba đóng sầm cửa bỏ đi, mẹ hết sức đ..au lòng ôm tôi kh..óc.
Trong lúc ho..ảng h..ốt, tôi thấy mẹ tr..ừng mắt nhìn tòa tú lâu đó, còn nói lẩm bẩm một mình.
03.
Không lâu sau ngày đó, có một ngày mẹ nhân lúc tôi và Lăng Phi tan học đón chúng tôi đi, tôi biết bà dự định đưa chúng tôi rời khỏi đây.
Lăng Phi lại không vui, nó luôn được ba và ông nội thích, hơn nữa nó và Lý Khâu rất hợp nhau thế nên nó hoàn toàn không muốn đi.
Nhân lúc mẹ đang mua vé xe, nó vung chân b..ỏ ch..ạy, mẹ tôi chỉ có thể đ..uổi theo.
Đến khi tôi đuổi tới thì thấy mẹ ng..ã trong vũng m..áu.
Mẹ tôi ch*t rồi, lúc đuổi theo Lăng Phi thì bị x..e đ..ụ.ng ch*t.
Còn Lăng Phi thì oa..n ứ..c nhào vào vòng tay ba đang đ..uổi theo sau rồi oa oa kh..óc lớn.
"Con gh..ét mẹ, cũng gh..ét Lăng Niệm, tại sao họ muốn ph..ản b..ội ba, tại sao lại rời khỏi đây chứ!"
Sau khi về nhà, ba đ..ánh tôi như đ..iên, nếu không phải bà ngoại và mấy cậu nhận được tin chạy tới thì có lẽ tôi đã bị ông đ..ánh ch*t.
Lúc rời khỏi Lăng gia, tôi nhìn về phía tòa tú lâu và người Lăng gia đứng ở trước tòa nhà, giây phút đó cuối cùng tôi cũng nhớ lại lời mẹ nói đêm hôm đó.
Bà nói, đó chính là một t..ai h..ọa.
-Hết-
Ngọn lửa từ bật lửa nhanh chóng đ..ốt ch..áy mảnh vải, hai cái đầm xếp chồng lên nhau bị lửa lớn bao phủ.
Theo từng đợt mùi ch..áy kh..ét h..ôi th..ối, Lăng Phi càng h..ét th..ảm thi..ết hơn.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Khâu như phát đ.i..ên nhào về phía Lăng Phi.
“Không, Lăng Phi, em đừng đi!”
Thế nhưng khi quần áo bị đ..ốt thành tro thì cũng là lúc th..ân th..ể vốn hoàn hảo của Lăng Phi rơi xuống như b..ùn n..át.
Máu thịt rơi xuống sàn nhanh chóng biến mất giống như bị tòa nhà này ăn hết, mà sàn nhà màu đỏ thì càng thêm rực rỡ như thể được tẩm bổ.
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Lý Khâu vốn đang đ..au lòng kh..óc lóc, nhưng khi lư..ờm thấy tôi đứng ở bên cạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ th..ù h..ận.
“C..on kh..ốn này, tại sao phải làm như vậy hả!"
Tôi lấy lại tinh thần, cười lạnh nói: "Cậu muốn lấy m..ạng của tôi, tôi còn không được t..ự v..ệ à!"
Vừa nghe Cổ Niệm nhắc tôi mới nhớ ra, rất lâu trước đây bạn cùng phòng từng nói với tôi, sở dĩ lúc trước Lý Khâu xuất gia là vì bạn gái của cậu ta.
Nghe nói cậu ta và bạn gái là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người rất sâu đậm, dự định tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng không may bạn gái cậu ta lâm bệ..nh nặng rồi nhanh chóng qu..a đ..ời.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt thổn thức của bạn cùng phòng khi ấy.
“Người đàn ông tốt như Lý Khâu thật sự rất hiếm thấy, sau khi bạn gái qu..a đ..ời thì bản thân cũng nương nhờ cửa Phật.”
Không phải là hiếm thấy sao, tôi lạnh lùng nhìn sàn nhà nơi đống b..ầy nh..ầy biến mất, chỉ s..ợ việc Lăng Phi quen biết tôi cũng không thể thiếu bàn tay của Lý Khâu.
Cậu ta làm hết thảy, chính là vì để Lăng Phi số..ng lại!
Thấy tôi nhìn thấu â..m m..ưu của cậu ta, Lý Khâu cũng không gi..ả v..ờ nữa, cậu ta quăng một lá bùa màu vàng về phía tôi, giọng nói đầy á..c đ..ộc, giống như á..c qu..ỷ đến từ đị..a ng..ục.
"Được, nếu cô ấy không thể sống, vậy thì cô hãy xuống đó ch..ôn cùng cô ấy đi!"
15.
"Chạy mau, tránh tòa nhà này càng xa càng tốt!"
Cổ Niệm đẩy tôi sang một bên, còn mình thì đ..á.nh nhau với Lý Khâu.
Cả hai người họ đều không phải người bình thường, tôi ở đây ngoại trừ cản trở hoàn toàn không giúp được gì cho cô ấy.
Tôi cũng không chần chừ nữa mà chạy ngay xuống lầu. Khi cuối cùng cũng chạy tới bãi đất trống phía trước tú lâu, tôi mới phát hiện bầu trời đêm đã tối sầm lại, ánh trăng vốn sáng ngời không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ như m..áu!
Tôi theo bản năng cảm nhận được ng..uy hi..ểm, ki..nh ho..ảng nhìn Cổ Niệm ở tầng hai.
“Cổ Niệm, mau xuống đây!”
Nhưng tôi vừa nói xong thì nhìn thấy một tia sét khổng lồ đ..áng s..ợ xẹt qua phía chân trời, tiếp theo đó một tiếng sấm vang vọng đ..ánh thẳng vào tú lâu.
“Ầm ầm”, trong khói bụi mù trời, tòa tú lâu ầm ầm sụ..p đ..ổ.
…
Động tĩnh nơi này thật sự quá lớn, những người khác bị kinh động rất nhanh đã báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến nơi nghe tôi nói có hai người bị ch..ôn bên trong, họ phải huy động rất nhiều người mới tìm được Cổ Niệm và Lý Khâu.
Thế nhưng lúc tìm được Lý Khâu, ng..ực của cậu ta đã bị một cây cột xi..ên qua, đã t..ắt th..ở từ sớm.
Còn Cổ Niệm thì được đưa đến bệnh viện, cũng may bác sĩ nói với tôi cô ấy chỉ bị ng..ạt th..ở tạm thời, cũng không có gì nghi..êm tr..ọng.
Nhân cơ hội này, tôi cũng đi khám tổng quát cho mình, kết quả khám cho thấy tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo, đang định đi tìm Cổ Niệm hỏi thêm, kết quả lúc tôi đi tới phòng b..ệnh của cô ấy lại thấy cái giường trống không.
Cô ấy đi rồi, chỉ để lại cho tôi một tin nhắn.
“Không cần tìm tôi nữa, Lăng Phi ch*t thì hu..yết thi tr..ùng trong b..ụng cô cũng đã bị di..ệt sạch, mọi chuyện cũng kết thúc rồi.”
Nhìn căn phòng trống, tôi bừng tỉnh, đúng vậy, mọi chuyện kết thúc rồi.
Ngoại truyện:
01.
Tôi tên Lăng Niệm, nghe ông nội nói Lăng gia chúng tôi từng là một gia tộc rất lớn, tổ tiên chẳng những có rất nhiều quan to hiển quý, mà ở thời điểm phú quý, nửa cái Lăng Trấn đều là sản nghiệp của tổ tiên Lăng gia.
Đáng tiếc hiện tại trong nhà ngoại trừ căn nhà này, cũng chỉ còn lại tòa nhà màu đỏ bên cạnh.
Mỗi lần nói đến thời kỳ hưng thịnh trước kia, ông nội luôn dùng ánh mắt k..ỳ qu..ái nhìn tôi và em gái.
“Sau này Lăng gia phải trông cậy vào các con rồi.”
Tôi không nói gì, nhưng miệng Lăng Phi lại rất ngọt, "Ông nội, đợi con lớn lên nhất định sẽ kiếm thật nhiều ti..ền rồi m..ua lại hết nhà cửa trước kia của Lăng gia chúng ta."
Mỗi khi như vậy, ông nội luôn xoa đầu nó cười rất vui vẻ.
Ngoài việc thích nghe ông nội kể chuyện xưa, chúng tôi còn thích chạy đến tòa nhà màu đỏ bên cạnh chơi, nơi đó rất lớn, chúng tôi thích chơi tr..ốn tìm ở đó nhất, Lăng Phi luôn thích tr..ốn dưới gầm giường Bạt Bộ trong căn phòng giữa ở tầng hai, còn tôi luôn dễ dàng tìm thấy nó.
Nhưng hai chuyện này đều là chuyện mẹ tôi gh..ét nhất, bà không thích chúng tôi đến gần ông nội, cũng không thích tòa nhà màu đỏ đó, mỗi lần phát hiện chúng tôi đi qua đó, bà đều nghiêm mặt l..a r..ầy chúng tôi một trận.
Lúc năm tuổi, có một lần tôi thức dậy đi ti..ểu vào nửa đêm, lúc đi ngang qua phòng ba mẹ, tôi nghe thấy mẹ đang t..ức gi..ận ch..ất v..ấn ba tôi.
"Khi nào chúng ta mới rời khỏi cái nơi qu..ỷ qu..ái này hả!"
Giọng ba tôi thờ ơ.
"Ở đây có gì không tốt, có ăn có uống, ra ngoài sống không phải tự tìm kh..ổ à!"
"Ông đừng tưởng tôi không biết ba ông đang có ý định gì, nếu mấy người muốn lấy m..ạng của Lăng Niệm và Lăng Phi lấp vào trong tòa v..ãng s..inh lâu đó giống cô của mấy người, tôi có ch*t cũng không đồng ý!"
“Biết rồi, lo v..ớ v..ẩn gì vậy, tụi nó là con tôi, chẳng lẽ tôi lại đi h..ại tụi nó? Mau ngủ đi.”
Giọng của ba mẹ nhỏ dần, nhưng tôi lại trằn trọc, cả đêm đều nghĩ đến chuyện đó.
02.
Tôi và Lăng Phi là chị em sinh đôi, cặp sinh đôi trước của Lăng gia là hai bà cô của tôi, họ là em gái của ông nội tôi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng gặp họ.
Người trong trấn đều nói hai bà cô của tôi rất đẹp, hồi còn trẻ họ khiến rất nhiều trai tráng trong vùng bu quanh nhà chúng tôi.
Ông nội của Lý Khâu cũng là một trong số đó.
Lý Khâu lấy lòng Lăng Phi nói: "Ông nội anh nói chị em song sinh của Lăng gia đều vô cùng xinh đẹp, sau này em cũng sẽ rất xinh đẹp.”
Lăng Phi được khen mỉm cười ngọt ngào, nhưng tôi lại tò mò, vì tôi nhớ tới giọng nói ho..ảng s..ợ trong cơn gi..ận d..ữ của mẹ đêm đó.
Tìm một cơ hội, tôi hỏi ông Lý về chuyện của bà cô, ông nhìn tôi rất lâu rồi thở dài.
“Đây không phải là chuyện mà một đứa trẻ như con nên biết, con chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, sau khi lớn lên con và Lăng Phi nhất định phải rời khỏi Lăng Trấn, phải tránh tòa tú lâu ở nhà các con càng xa càng tốt.”
Tôi không hiểu, rõ ràng tòa nhà đỏ đó đẹp như vậy, sao mẹ và ông Lý lại gh..ét nó đến thế.
Cho đến năm tám tuổi tôi bị b..ệnh nằm ở nhà, lại nghe thấy ba mẹ c..ãi nhau.
Họ tưởng tôi đã ngủ, tiếng tra..nh c..ãi ầm ĩ càng lớn hơn, không hề phát hiện ra tôi đã thức.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mẹ tôi kh..óc muốn li..ều m..ạng với ba tôi.
"Niệm Niệm là con ông, ông vì đ..ổi v..ận mà lấy m..áu của nó đi t..ế v..ãng s..inh lâu, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì nó sẽ ch*t mất!"
Ba tôi b..ực mình đẩy mẹ tôi sang một bên.
"Được rồi, không phải chỉ dùng chút m..áu của nó thôi sao, tôi không nghĩ cách kiếm ti..ền thì sau này cả nhà phải hít khí trời để sống à!"
"Hơn nữa m..ạng của nó là tôi cho, dù tôi có muốn nó trả lại thì đó cũng là việc nó nên làm!"
Sau khi ba đóng sầm cửa bỏ đi, mẹ hết sức đ..au lòng ôm tôi kh..óc.
Trong lúc ho..ảng h..ốt, tôi thấy mẹ tr..ừng mắt nhìn tòa tú lâu đó, còn nói lẩm bẩm một mình.
03.
Không lâu sau ngày đó, có một ngày mẹ nhân lúc tôi và Lăng Phi tan học đón chúng tôi đi, tôi biết bà dự định đưa chúng tôi rời khỏi đây.
Lăng Phi lại không vui, nó luôn được ba và ông nội thích, hơn nữa nó và Lý Khâu rất hợp nhau thế nên nó hoàn toàn không muốn đi.
Nhân lúc mẹ đang mua vé xe, nó vung chân b..ỏ ch..ạy, mẹ tôi chỉ có thể đ..uổi theo.
Đến khi tôi đuổi tới thì thấy mẹ ng..ã trong vũng m..áu.
Mẹ tôi ch*t rồi, lúc đuổi theo Lăng Phi thì bị x..e đ..ụ.ng ch*t.
Còn Lăng Phi thì oa..n ứ..c nhào vào vòng tay ba đang đ..uổi theo sau rồi oa oa kh..óc lớn.
"Con gh..ét mẹ, cũng gh..ét Lăng Niệm, tại sao họ muốn ph..ản b..ội ba, tại sao lại rời khỏi đây chứ!"
Sau khi về nhà, ba đ..ánh tôi như đ..iên, nếu không phải bà ngoại và mấy cậu nhận được tin chạy tới thì có lẽ tôi đã bị ông đ..ánh ch*t.
Lúc rời khỏi Lăng gia, tôi nhìn về phía tòa tú lâu và người Lăng gia đứng ở trước tòa nhà, giây phút đó cuối cùng tôi cũng nhớ lại lời mẹ nói đêm hôm đó.
Bà nói, đó chính là một t..ai h..ọa.
-Hết-