Chương 3 - TỪ BỎ KẺ BỘI BẠC
Thẩm Nghiên đương nhiên không có, hắn ngơ ngác lắc đầu, không hiểu ý ta.
Ta tiếp tục hỏi: “Vậy thì hai nhà ta có môn đăng hộ đối không?”
Không đợi Thẩm Nghiên trả lời, người giữ cửa, vốn ít nói, cũng không nhịn được nữa:
“Thư sinh nghèo kiết, làm nam sủng cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng.”
Thẩm Nghiên bị hắn chọc tức đến đỏ mặt, gân xanh trên trán giật giật: “Ta… Ta tương lai có thể làm trạng nguyên!”
Hắn vừa nói ra lời này, mọi người đều cười nhưng ta lại không cười nổi.
Không ngoài dự đoán, giống như ta, Thẩm Nghiên cũng đã sống lại…
Ta lạnh mặt, tiến về phía hắn mấy bước: “Vậy sao? Vậy ta cược với ngươi – ngươi không vào được kỳ thi xuân, không đỗ trạng nguyên. Cả đời nghèo túng, không có tiền đồ!”
Ta rút một quyển sách từ cái rương sau lưng hắn ra, tùy ý lật xem, vừa xem vừa nói:
“Quản Tử Mục Dân có câu, thế nào là tứ duy? Một là lễ, hai là nghĩa, ba là liêm, bốn là sỉ.”
“Nhưng sao ngươi chỉ học ba duy trước, mà không học sỉ?”
Nói xong, ta ném quyển sách vào rương, mặc kệ Thẩm Nghiên khó xử, sảng khoái bước đi.
Còn sau lưng ta?
Người giữ cửa nhà ta cười ha ha, hiểu ý ta –
“Vô sỉ! Kẻ đọc sách như ngươi thế mà thật vô sỉ!”
04
Đêm hôm đó, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Thẩm Nghiên ôm thi thể ta mãi không chịu chôn, ngày ngày ngủ cùng ta.
Phụ mẫu ta nhiều lần đến đòi nhưng đều vô ích, tức giận công tâm, phụ thân ta nhanh chóng ngã bệnh, lúc hấp hối vẫn luôn gọi tên ta.
“Thu Nương – Thu Nương -”
Phụ thân ta vừa ngã xuống, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Từ lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Còn mẫu thân ta, vốn là người trong giang hồ, thích nhất là ân oán rõ ràng, thấy kẻ thù lâu năm nuốt chửng cửa hàng nhà ta vẫn chưa đủ, còn muốn chiếm đoạt nhà ta, liền cầm kiếm chém chết ba mạng người, lập tức bị bắt vào ngục.
Quan địa phương thấy Thẩm Nghiên vừa nhậm chức đã bức chết ta, để lấy lòng hắn, đã tra tấn mẫu thân ta trong ngục.
Xương bả vai của mẫu thân ta bị xích sắt xuyên thủng, mười ngón tay bị kẹp gãy, cai ngục còn lột áo mẫu thân ta, dùng sắt nung đỏ đóng lên ngực mẫu thân ta một chữ “Nô.”
Ta cứ nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân ta như vậy, nghe suốt ba ngày.
Vô số lần muốn đẩy những hình cụ đó ra nhưng không lần nào thành công.
Nỗi đau như vậy, còn đau hơn cả lúc ta đập đầu vào cột, đau gấp ngàn lần, gấp vạn lần.
Đừng đánh nữa… Đừng đánh mẫu thân ta nữa…
Ba ngày sau, cai ngục cuối cùng cũng dừng tay.
– Mẫu thân ta, chết rồi.
Nghe tin mẫu thân ta chết, phụ thân ta nôn ra rất nhiều máu, tức đến đang sống sờ sờ mà chết đi!
Còn kẻ hại cả nhà ta đến nông nỗi này, Thẩm Nghiên?
Hắn vẫn ôm thi thể đã hơi thối rữa của ta, chải cho ta kiểu tóc thường ngày của nữ tử, hết lần này đến lần khác nói với ta rằng hắn yêu ta nhiều đến dường nào.
Hết lần này đến lần khác, khiến ta buồn nôn!
…
“Phụ thân! Mẫu thân!”
Ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hít thở từng ngụm lớn, như một con cá đã khát nước từ lâu.
Mọi thứ trong mơ rõ ràng vô cùng, chẳng lẽ… là thật sao?
Cuối cùng, gia đình ta lại rơi vào kết cục như vậy sao?
Thái dương giật giật, trong lòng ta vừa sợ vừa giận, vừa bi vừa phẫn, nếu như là thật…
—— Vậy thì chỉ có thể đem Thẩm Nghiên xé thành muôn mảnh, lột da rút gân!
Ta nghĩ.