Chương 2 - Trưởng Tỷ Đã Phải Lòng Một Phật Tử Lạnh Lùng
02.
Gần đây trong Kinh náo nhiệt vô cùng.
Vì thọ thần của thái hậu sắp đến, hoàng thượng tỏ lòng hiếu thảo, hạ chỉ chiếu cáo các danh tăng trong thiên hạ đến để chúc thọ thái hậu.
Trong đó có một vị tăng lữ trẻ tuổi tên là Vô Trần, chỉ mới vào Kinh hai ngày đã trở nên nổi tiếng khắp Kinh Thành.
Hắn ta dung mạo như tranh, khí chất thanh cao không chút bụi trần, trên người mặc một áo choàng của nhà sư trắng tinh, tôn lên vẻ bất phàm như trích tiên của hắn.
Nữ tử trong kinh thích nhất là dáng vẻ của hắn lúc niệm kinh, tay phải thon dài nhẹ nhàng lần chuỗi Phật châu, môi mỏng khẽ động, giọng nói như dòng suối chảy vào nơi u cốc.
Vì để thể hiện sự khác biệt với người khác, nữ tử trong Kinh đã gọi hắn là Phật tử lạnh lùng.
Còn trưởng tỷ của ta, chỉ trong một ánh nhìn đã yêu hắn không thể dứt ra.
Mỗi ngày nàng đều lén lút mặc đồ của nha hoàn đi vào Tĩnh An tự, chỉ để nghe tiếng Vô Trần tụng kinh niệm Phật.
Còn đem tiền riêng của bản thân ra, đưa cho Tĩnh An tự ngàn lượng bạc tiền nhang đèn.
Hành động của nàng cuối cùng cũng làm Vô Trần để ý tới, tặng nàng ấy một chuỗi Phật châu để tỏ lòng cảm ơn.
Vậy mà trong lúc trưởng tỷ đang chìm đắm vào những mơ mộng hão huyền đó thì trong Cung đột nhiên truyền ra một chỉ ý muốn phong đích nữ của phủ thừa tướng làm phi.
Thân là đích nữ tài mạo song toàn của thừa tướng, có thể nói vào Cung làm phi là số phận mà trưởng tỷ phải gánh vác trên mình kể từ khi sinh ra, nàng ấy không có quyền để mà từ chối.
Còn phụ mẫu, cũng phát hiện ra hành động vung tiền như nước của trưởng tỷ đối với Phật tử, liền tức giận cấm túc nàng.
Trước khi nhập Cung, nàng ấy đừng hòng rời khỏi phủ thừa tướng dù chỉ một bước.
Kiếp trước, Lê Tô Nhiễm bị nhốt phía biệt viện của mình, điên cuồng kêu gào khẩn cầu.
Vì để ép phụ mẫu mềm lòng để mình xuất phủ, nàng ấy đã dùng cách tuyệt thực để uy hiếp.
Cuối cùng bị hai bà tử to lớn ấn chặt đổ vào miệng một chén cháo, đến nửa đêm nàng ấy lại treo một tấm vải trắng.
Sau nhiều lần bị nữ nhi giày vò, mẫu thân đã phái nha hoàn luân phiên canh giữ bên cạnh nàng cả ngày lẫn đêm, không cho nàng ấy cơ hội để làm hại bản thân mình nữa.
Cấm túc ròng rã nửa tháng, trưởng tỷ dường như cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, không còn ngày đêm lấy cái ch để uy hiếp nữa.
Nàng ấy thảm thiết mà cầu xin mẫu thân, hy vọng có thể ra ngoài nói lời từ biệt với Vô Trần một lần.
Hứa rằng sau khi nói xong sẽ một lòng chuẩn bị vào Cung làm phi, tuyệt đối không ôm một suy nghĩ kháng cự nào cả.
Nếu không, cho dù nhập cung rồi nàng ấy cũng sẽ có vô số cách để tự vẫn.
Mẫu thân nhìn thấy trưởng tỷ tiều tụy bơ phờ, không nhịn được mà thấy bi ai, nhất thời mềm lòng mà đồng ý yêu cầu của trưởng tỷ.
Nhưng ta lại vô tình phát hiện ra, trưởng tỷ lại muốn hạ dược Phật tử, muốn dùng mỹ sắc để dụ Phật tử phá giới, rồi đưa nàng ấy cùng nhau bỏ trốn thành một đôi.
Kiếp trước ta thấy trưởng tỷ chìm đắm như vậy liền liều mạng ngăn cản nàng lại.
Nói với nàng ấy Vô Trần dính líu tư tình với nhiều cô nương con nhà quyền quý, hơn nữa đã sớm xảy ra chuyện đó với công chúa.
Nhưng dù cho là vậy, trưởng tỷ vẫn quyết ý làm liều, và nghĩ rằng ta có ác ý với Vô Trần nên mới bôi nhọ hắn.
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể cho người đánh ngất nàng ấy rồi đưa về phủ.
Cũng trong đêm trưởng tỷ muốn chuẩn bị hiến thân, công chúa Minh Châu gióng trống khua chiên đưa Vô Trần về phủ.
Trưởng tỷ sau khi tỉnh lại biết được tất cả, ch tâm hoàn toàn mà tiến Cung, chỉ trong vòng hai năm, tỷ đã trở thành hoàng quý phi được ngàn vạn nuông chiều sủng ái.
Chỉ không ngờ rằng mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về cái đêm mà trưởng tỷ hạ thuốc dẫn dụ Phật tử.
Mũi ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt chỉ có ở trong chùa.
Ta đứng trước lư hương, dường như nhìn thấy thân xác bị nhang thiêu đến không còn hình người ở kiếp trước.
Một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho ta bất giác rùng mình.
Ông trời có mắt, lại cho ta một cơ hội sống lại.
“Tô Cửu, a tỷ muốn một mình yên tĩnh.”
Ta quay người lại, nhìn thấy tay a tỷ nắm chặt một bình sứ nhỏ.
“Hả, dạ, được, vậy tỷ tỷ cẩn thận chút nhé, đừng có đi xa.”
Ta tỏ vẻ không phát hiện ra biểu cảm khác thường của nàng ấy, đáp lại một câu, tiếp tục chuyên tâm chép kinh phật trước cửa sổ.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, ta nhìn qua khe cửa thấy trưởng tỷ mặc váy mỏng đến xuyên thấu, khom người lẻn vào phòng của Phật tử.
Gần đây trong Kinh náo nhiệt vô cùng.
Vì thọ thần của thái hậu sắp đến, hoàng thượng tỏ lòng hiếu thảo, hạ chỉ chiếu cáo các danh tăng trong thiên hạ đến để chúc thọ thái hậu.
Trong đó có một vị tăng lữ trẻ tuổi tên là Vô Trần, chỉ mới vào Kinh hai ngày đã trở nên nổi tiếng khắp Kinh Thành.
Hắn ta dung mạo như tranh, khí chất thanh cao không chút bụi trần, trên người mặc một áo choàng của nhà sư trắng tinh, tôn lên vẻ bất phàm như trích tiên của hắn.
Nữ tử trong kinh thích nhất là dáng vẻ của hắn lúc niệm kinh, tay phải thon dài nhẹ nhàng lần chuỗi Phật châu, môi mỏng khẽ động, giọng nói như dòng suối chảy vào nơi u cốc.
Vì để thể hiện sự khác biệt với người khác, nữ tử trong Kinh đã gọi hắn là Phật tử lạnh lùng.
Còn trưởng tỷ của ta, chỉ trong một ánh nhìn đã yêu hắn không thể dứt ra.
Mỗi ngày nàng đều lén lút mặc đồ của nha hoàn đi vào Tĩnh An tự, chỉ để nghe tiếng Vô Trần tụng kinh niệm Phật.
Còn đem tiền riêng của bản thân ra, đưa cho Tĩnh An tự ngàn lượng bạc tiền nhang đèn.
Hành động của nàng cuối cùng cũng làm Vô Trần để ý tới, tặng nàng ấy một chuỗi Phật châu để tỏ lòng cảm ơn.
Vậy mà trong lúc trưởng tỷ đang chìm đắm vào những mơ mộng hão huyền đó thì trong Cung đột nhiên truyền ra một chỉ ý muốn phong đích nữ của phủ thừa tướng làm phi.
Thân là đích nữ tài mạo song toàn của thừa tướng, có thể nói vào Cung làm phi là số phận mà trưởng tỷ phải gánh vác trên mình kể từ khi sinh ra, nàng ấy không có quyền để mà từ chối.
Còn phụ mẫu, cũng phát hiện ra hành động vung tiền như nước của trưởng tỷ đối với Phật tử, liền tức giận cấm túc nàng.
Trước khi nhập Cung, nàng ấy đừng hòng rời khỏi phủ thừa tướng dù chỉ một bước.
Kiếp trước, Lê Tô Nhiễm bị nhốt phía biệt viện của mình, điên cuồng kêu gào khẩn cầu.
Vì để ép phụ mẫu mềm lòng để mình xuất phủ, nàng ấy đã dùng cách tuyệt thực để uy hiếp.
Cuối cùng bị hai bà tử to lớn ấn chặt đổ vào miệng một chén cháo, đến nửa đêm nàng ấy lại treo một tấm vải trắng.
Sau nhiều lần bị nữ nhi giày vò, mẫu thân đã phái nha hoàn luân phiên canh giữ bên cạnh nàng cả ngày lẫn đêm, không cho nàng ấy cơ hội để làm hại bản thân mình nữa.
Cấm túc ròng rã nửa tháng, trưởng tỷ dường như cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, không còn ngày đêm lấy cái ch để uy hiếp nữa.
Nàng ấy thảm thiết mà cầu xin mẫu thân, hy vọng có thể ra ngoài nói lời từ biệt với Vô Trần một lần.
Hứa rằng sau khi nói xong sẽ một lòng chuẩn bị vào Cung làm phi, tuyệt đối không ôm một suy nghĩ kháng cự nào cả.
Nếu không, cho dù nhập cung rồi nàng ấy cũng sẽ có vô số cách để tự vẫn.
Mẫu thân nhìn thấy trưởng tỷ tiều tụy bơ phờ, không nhịn được mà thấy bi ai, nhất thời mềm lòng mà đồng ý yêu cầu của trưởng tỷ.
Nhưng ta lại vô tình phát hiện ra, trưởng tỷ lại muốn hạ dược Phật tử, muốn dùng mỹ sắc để dụ Phật tử phá giới, rồi đưa nàng ấy cùng nhau bỏ trốn thành một đôi.
Kiếp trước ta thấy trưởng tỷ chìm đắm như vậy liền liều mạng ngăn cản nàng lại.
Nói với nàng ấy Vô Trần dính líu tư tình với nhiều cô nương con nhà quyền quý, hơn nữa đã sớm xảy ra chuyện đó với công chúa.
Nhưng dù cho là vậy, trưởng tỷ vẫn quyết ý làm liều, và nghĩ rằng ta có ác ý với Vô Trần nên mới bôi nhọ hắn.
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể cho người đánh ngất nàng ấy rồi đưa về phủ.
Cũng trong đêm trưởng tỷ muốn chuẩn bị hiến thân, công chúa Minh Châu gióng trống khua chiên đưa Vô Trần về phủ.
Trưởng tỷ sau khi tỉnh lại biết được tất cả, ch tâm hoàn toàn mà tiến Cung, chỉ trong vòng hai năm, tỷ đã trở thành hoàng quý phi được ngàn vạn nuông chiều sủng ái.
Chỉ không ngờ rằng mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về cái đêm mà trưởng tỷ hạ thuốc dẫn dụ Phật tử.
Mũi ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt chỉ có ở trong chùa.
Ta đứng trước lư hương, dường như nhìn thấy thân xác bị nhang thiêu đến không còn hình người ở kiếp trước.
Một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho ta bất giác rùng mình.
Ông trời có mắt, lại cho ta một cơ hội sống lại.
“Tô Cửu, a tỷ muốn một mình yên tĩnh.”
Ta quay người lại, nhìn thấy tay a tỷ nắm chặt một bình sứ nhỏ.
“Hả, dạ, được, vậy tỷ tỷ cẩn thận chút nhé, đừng có đi xa.”
Ta tỏ vẻ không phát hiện ra biểu cảm khác thường của nàng ấy, đáp lại một câu, tiếp tục chuyên tâm chép kinh phật trước cửa sổ.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, ta nhìn qua khe cửa thấy trưởng tỷ mặc váy mỏng đến xuyên thấu, khom người lẻn vào phòng của Phật tử.