Chương 9 - Trường Sinh
“Ông thắp ngọn nến dưới chân mày, là định dùng tử khí của Trường Sinh che bớt hơi người của mày đó, cũng là vì cứu mày đấy thôi?”
Trông ông chú ba có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nên tôi cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc ông ta loay hoay sắp xếp mọi việc xung quanh mình.
Không biết qua bao lâu, ông chú ba nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Tôi định đáp lại nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra âm thanh.
Ông chú ba đã gọi tôi hai ba tiếng, mắt thấy tôi không động đậy, ông ta quay sang mẹ tôi nói đến lúc rồi đó!
Sau đó tôi cảm thấy có thứ gì đó dính trên trán, che đi mặt mình, hình như…..là một lá bùa!
Ông chú ba bắt đầu đi vòng quanh tôi, miệng lẩm bẩm niệm chú, tay lắc lắc rung chuông.
Khi chuông đồng vẳng văng vang lên lần thứ ba, có tiếng cửa cổng bị hất mạnh ra.
17.
Tôi lặng lẽ mở mắt ra một chút, người tới chính là Âm Bà.
Bà ấy vịnh cái nạng có hình dáng kỳ dị, xông thẳng vào nhà.
Mẹ tôi bị dọa sơ đứng hình tại chỗ, ông chú ba thấy vậy liền hét lớn:
“Mẹ Trường Sinh, bộ bà định đứng yên nhìn Âm Bà hủy đi cơ hội cứu sống con trai bà hả?”
Mẹ tôi giật mình, vội vàng cầm lấy cây chổi dựng sát vào tường, liên tục đánh đuổi Âm Bà đi.
“Không được!”
Tôi vô thức hét to ngăn cản, tôi có thể phát ra tiếng hả?
Ông chú ba quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu lóe lên.
“Mày không có uống trà trứng!”
Nói xong, cánh tay như móng vuốt đại bàng, vồ tới định tóm lấy tôi.
Âm Bà nhặt cái nạng lên, bấm bấm ngón tay, tay kia đập mạnh nạng xuống đất, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.
Một tia sáng đỏ mỏng manh từ ngoài cửa bay vào, đập vào chân ông chú ba.
Dưới ánh nến mập mờ yếu ớt, tôi có thể nhìn rõ đó là một con rắn màu đỏ gầy gò, trông rất quỷ dị.
Ông chú ba vội vàng rút lại bàn tay đang định tóm lấy tôi, hớt hải móc ra một lá bùa, niệm chú xong thì lá bùa bỗng nhiên tự động bốc cháy.
Ông ta hung hăng ném lá bùa đang cháy vào con rắn đỏ, nhưng con rắn đỏ nhanh nhẹn lách người né ra, tiếp tục xông tới chỗ ông ta.
“Đồ khốn, bà dám dùng rắn Phệ Âm tấn công ông đây, bà chán sống rồi hả?”
Nghe giọng của ông ta, xem ra con rắn đỏ này khá lợi hại đấy.
Âm Bà cười lạnh châm chọc:
“Chút công phu mèo cào của ông, mà còn ở đấy mơ mộng trộm mạng hả? Đợi kiếp sau đi nhé!”
Ông chú ba đã không còn hơi sức lo chuyện của tôi nữa, dồn hết sức đối phó với con rắn đỏ kia.
Trong lúc ông chú ba đang phân tâm, tôi lấy ra chai nhỏ màu đen mà Âm Bà đưa cho tôi.
Đổ hết vào miệng, ngậm chặt răng.
Ở đầu bên kia, mẹ phát điên lao tới trước mặt Âm Bà, Âm Bà hừ lạnh hơi nghiêng người sang một bên, làm mẹ tôi đánh trật.
Dù mẹ tôi không biết phép thuật, nhưng ảo tưởng điên cuồng của bà ấy đối với Trường Sinh, cũng đủ biến bà ấy thành kẻ khó nhai rồi.
“Muốn phá hoại việc tốt của con trai tao hả? Tao đánh ch.ết mày!”
18.
Bên kia, ông chú ba đổ mồ hôi hột tốn không ít công sức, mới gi.ết được con rắn đỏ kia.
Ông ta lại đến gần tôi, nắm lấy cổ áo tôi, không còn giấu giấu diếm diếm nữa, thẳng thừng lộ vẻ tham lam đắc chí nói:
“Chiêu Đệ, ông chú ba đã bảo vệ mày mấy hôm nay, mày cũng nên hết lòng hết dạ trả ơn cho ông mới phải đúng không?”
Ông ta nở nụ cười tàn nhẫn đưa một tay ra, vẽ bùa lên mặt tôi, miệng lẩm bẩm mấy câu không đầu không đuôi.
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi, ngay khi tôi sắp ngủ quên đến nơi, Âm Bà hét to vào mặt tôi:
“Chiêu Đệ, chính lúc này đó con!”
Tôi chợt tỉnh dậy, phun hết dầu trong miệng ra.
Ông chú ba đứng gần sát tôi, một giọt dầu cũng không phí, đều phun hết lên mặt ông ta.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ông chú ba, ông ta ôm mặt ngã xuống đất, đau đớn lăn qua lăn lại.
Sự cố bất ngờ, làm mẹ tôi sững người, Âm Bà nhân cơ hội tóm lấy bà ấy.
Âm Bà nắm chặt lấy vai mẹ, kéo tới trước mặt ông chú ba, cười khẩy khinh miệt nói:
“Ông ba, mạng sống của Trường Sinh, là do ông trộm đúng không hả?”
“Chỉ là ông không ngờ mấy năm qua mẹ Trường Sinh hành hạ Chiêu Đệ, khiến vận may trên người Trường Sinh dần dần ít đi, cho dù cướp được về tay, cũng không sống được thêm mấy năm, nên mới đổi hướng nhắm tới Chiêu Đệ.”
“Âm Bà, mày đang nói cái gì vậy? Tao nghe không hiểu gì hết.”
Mẹ tôi nghệt mặt ra, trố mắt nhìn Âm Bà và ông chú ba, lắp bắp không nói nên lời.
Âm Bà hung hăng đẩy mẹ xuống đất, nhẹ giọng khinh thường nói:
“Ông chú ba mà bà hết lòng tin tưởng này, chính ông ta nhân lúc Trường Sinh nhà bà ốm yếu đổ bệnh, thừa cơ trộm mạng của thằng bé, rồi gi.ết hại Trường Sinh đó.”