Chương 3 - Trường Mệnh
3
Ta bước qua ngưỡng cửa cũ kỹ của ngôi miếu hoang, tay cầm một chiếc rìu nặng chình chịch.
Khoảnh khắc bước vào cửa, lũ ăn mày kia đều nhìn sang, thấy một cô nương như ta lại tới đây một mình, chúng bắt đầu cười nham hiểm.
Ta còn chẳng thèm nhìn bọn chúng, đi thẳng tới bên cạnh Cố Lưu thì giẫm phải đuôi của một con chuột, vẻ mặt vô cảm vung rìu lên băm nát con chuột đó ra.
Thịt băm văng tung tóe đầy đất, cảnh tượng đầy máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Ngẩng đầu lên lần nữa, khi ta bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn lũ ăn xin, cái lũ đó câm như hến, rụt đầu không dám lộn xộn.
Đến khi ta kéo Cố Lưu rời khỏi đây, bọn chúng cũng chẳng dám hé một câu.
Ta tiện tay ném cây trâm cài vào trong góc, nhân lúc trước khi trận mưa tiếp theo đổ xuống kéo Cố Lưu về nhà, đun thuốc đút cho hắn uống, lấy khăn vải lau sạch vết bùn trên mặt hắn, khuôn mặt tinh xảo lộ ra.
Cố Lưu sinh ra đã rất đẹp, vẻ đẹp hiếm có lại lạnh lùng, đẹp như là thần tiên trên trời vậy.
Chỉ tiếc là, ở đời trước, không ai nhặt Cố Lưu từ ngôi miếu hoang về.
Hắn nằm trong góc đó suốt ba ngày liền, đói rét khổ cực, sốt cao không hạ, bị thương nặng rồi còn mê man không tỉnh.
Chẳng có ai cứu hắn cả, hắn vật lộn, đấu tranh giữa ranh giới sự sống và cái chết suốt ba ngày, ba ngày dài đằng đẵng, đến cả lũ con chuột đói cồn cào cũng bắt đầu gặm nhấm hắn.
Thế rồi dựa vào ý chí kiên cường của hắn, phép màu đã cho hắn sống tiếp, nhưng từ đó trở đi đã gieo rắc mầm bệnh, khuôn mặt lộ ngoài y phục bị gặm đến máu thịt lẫn lộn, sau này đỡ hơn cũng để lại những vết sẹo lõm khắp mặt, trông thật đáng sợ.
Cố Lưu là bạo quân.
Danh xứng với thực, là loại người rất tàn nhẫn, rất bie n th a i.
Khuôn mặt bị huỷ hoại là vảy ngược của hắn.
Một khi hạ thần tỏ ra khinh chê hay sợ hãi mình, hắn có thể rút kiếm ra ché m đầu kẻ đó ngay tại chỗ, hoặc là xử cực hình, khi nổi hứng còn ra lệnh lột da kẻ đó trước mắt bao người…tàn bạo cố chấp, tính cách thất thường, khiến lòng người trên dưới triều đình lo sợ chẳng yên.
Tính cách vốn đã xấu xa, lại thêm tướng mạo như ác quỷ, Cố Lưu trong miệng của bàn dân thiên hạ, truyền từ miệng người này sang miệng người khác, trở thành Diêm La ăn thịt người có thể khiến trẻ nhỏ ngừng khóc giữa đêm, ai nấy đều trông chờ bạo quân bị trời phạt.
Còn bây giờ, ở kiếp này, hắn không cần phải sống trong hoàn cảnh mà mạng sống có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào, cũng không cần phải bị hủy dung thêm một lần nào nữa.
Ta bước qua ngưỡng cửa cũ kỹ của ngôi miếu hoang, tay cầm một chiếc rìu nặng chình chịch.
Khoảnh khắc bước vào cửa, lũ ăn mày kia đều nhìn sang, thấy một cô nương như ta lại tới đây một mình, chúng bắt đầu cười nham hiểm.
Ta còn chẳng thèm nhìn bọn chúng, đi thẳng tới bên cạnh Cố Lưu thì giẫm phải đuôi của một con chuột, vẻ mặt vô cảm vung rìu lên băm nát con chuột đó ra.
Thịt băm văng tung tóe đầy đất, cảnh tượng đầy máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Ngẩng đầu lên lần nữa, khi ta bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn lũ ăn xin, cái lũ đó câm như hến, rụt đầu không dám lộn xộn.
Đến khi ta kéo Cố Lưu rời khỏi đây, bọn chúng cũng chẳng dám hé một câu.
Ta tiện tay ném cây trâm cài vào trong góc, nhân lúc trước khi trận mưa tiếp theo đổ xuống kéo Cố Lưu về nhà, đun thuốc đút cho hắn uống, lấy khăn vải lau sạch vết bùn trên mặt hắn, khuôn mặt tinh xảo lộ ra.
Cố Lưu sinh ra đã rất đẹp, vẻ đẹp hiếm có lại lạnh lùng, đẹp như là thần tiên trên trời vậy.
Chỉ tiếc là, ở đời trước, không ai nhặt Cố Lưu từ ngôi miếu hoang về.
Hắn nằm trong góc đó suốt ba ngày liền, đói rét khổ cực, sốt cao không hạ, bị thương nặng rồi còn mê man không tỉnh.
Chẳng có ai cứu hắn cả, hắn vật lộn, đấu tranh giữa ranh giới sự sống và cái chết suốt ba ngày, ba ngày dài đằng đẵng, đến cả lũ con chuột đói cồn cào cũng bắt đầu gặm nhấm hắn.
Thế rồi dựa vào ý chí kiên cường của hắn, phép màu đã cho hắn sống tiếp, nhưng từ đó trở đi đã gieo rắc mầm bệnh, khuôn mặt lộ ngoài y phục bị gặm đến máu thịt lẫn lộn, sau này đỡ hơn cũng để lại những vết sẹo lõm khắp mặt, trông thật đáng sợ.
Cố Lưu là bạo quân.
Danh xứng với thực, là loại người rất tàn nhẫn, rất bie n th a i.
Khuôn mặt bị huỷ hoại là vảy ngược của hắn.
Một khi hạ thần tỏ ra khinh chê hay sợ hãi mình, hắn có thể rút kiếm ra ché m đầu kẻ đó ngay tại chỗ, hoặc là xử cực hình, khi nổi hứng còn ra lệnh lột da kẻ đó trước mắt bao người…tàn bạo cố chấp, tính cách thất thường, khiến lòng người trên dưới triều đình lo sợ chẳng yên.
Tính cách vốn đã xấu xa, lại thêm tướng mạo như ác quỷ, Cố Lưu trong miệng của bàn dân thiên hạ, truyền từ miệng người này sang miệng người khác, trở thành Diêm La ăn thịt người có thể khiến trẻ nhỏ ngừng khóc giữa đêm, ai nấy đều trông chờ bạo quân bị trời phạt.
Còn bây giờ, ở kiếp này, hắn không cần phải sống trong hoàn cảnh mà mạng sống có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào, cũng không cần phải bị hủy dung thêm một lần nào nữa.