Chương 29 - Trường Mệnh
29
Thân phận Cố Lưu đặc biệt, lần này đi kinh thành gặp rất nhiều trạm gác, rất có thể bị người trong hoàng cung biết hắn đã ra khỏi Lạc Thành.
Bây giờ có cái người gọi là thần y này, mọi thứ đều trở nên rất đơn giản.
Cái danh thần y truyền xa, ta bảo lão bố trí xe ngựa, đối phó với trạm gác, chúng ta giả dạng thành đệ tử, tôi tớ của lão đi theo lão, không ai sẽ nghĩ đến đó là Thái tử bị phế truất.
Đây là một trong những tác dụng của lão.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một đêm, chúng ta chuẩn bị xuống núi, lại tình cờ bắt gặp Thái thú ở Lạc Thành đưa theo rất nhiều thuộc hạ hốt hoảng chạy trốn, theo sau là một nhóm truy binh.
Xem ra Lạc Thành đã bị công phá, lũ bất tài này vứt bỏ bách tính trong thành chạy trốn, quân địch đã đuổi theo tới tận đây rồi.
Không kẻ nào phát hiện ra chúng ta đang nấp sau bụi cây, ta nhìn đám người kia, cầm lấy mũi tên rút ra ngày hôm qua ra.
Dọc theo đường đi ta nhặt được rất nhiều thứ thất thoát rải rác trong rừng, nhờ Cố Lưu làm một cây cung thô sơ, bây giờ đã phát huy được công dụng.
Ta nhắm vào Thái thú tai to mặt lớn đang dẫn đầu, một mũi tên gie t che t hắn.
Bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, bắn che t từng người một được Tôn quý phi chỉ mưu đặt kế đã bắt nạt Cố Lưu ở Lạc Thành.
Cảnh tượng rất hỗn loạn, không ai chú ý đến hướng của mũi tên, chỉ tưởng là truy binh đằng sau đã bắn bọn chúng, cho dù có kẻ phát hiện ra vấn đề, muốn dùng mũi tên tìm ra thế lực phương nào, cũng chỉ tìm thấy người khác, dù sao mấy mũi tên này đều được nhặt về.
Cố Lưu biết ta đang báo thù cho hắn, hắn không nhúng tay vào, kiên nhẫn chờ ta gie t người, khi một mũi tên cách đó không xa bay tới mới túm chặt lấy cánh tay ta nhẹ nhàng kéo ta tránh khỏi mũi tên.
Lúc này những kẻ mà ta muốn giải quyết đều đã che t hết, hắn rút mũi tên đóng đinh trên thân cây ra, cầm lấy cây cung đơn sơ kia, giương cung kéo tên, một mũi tên bắn thủ lĩnh quân địch ngã ngựa.
Hai bên phía dưới loạn cả lên.
Cố Lưu dịu dàng nói: "Đi.”
Chúng ta đưa thần y theo, trên danh nghĩa là vào Bắc chữa bệnh, đi một mạch vào kinh thành, ở trong một căn nhà không nổi bật trong phố xá sầm uất.
Thần y rất nhiều tiền, ta bảo lão mua hết những nhà chung quanh đó, để đề phòng hàng xóm tai vách mạch rừng nảy sinh lòng nghi ngờ.
Tiếp theo phải nghĩ cách để Cố Lưu danh chính ngôn thuận ở lại kinh thành.
Ta nói với Cố Lưu rằng mẹ của hắn thật ra vẫn còn sống, bị nhốt trong một thôn trang vùng ngoại ô.
Cố Lưu cứng đờ người, lúc ngước mắt lên, hốc mắt đã đỏ ửng nhưng lại không nói gì.
Mãi một lúc sau, hắn sờ đầu ta, hiểu rõ khẽ thở dài, cảm thấy hơi bất lực. Hắn không vội hỏi mẹ hắn ngay mà hắn hỏi ta: "A Đào, có phải ngươi lại muốn đi làm chuyện gì đó nguy hiểm một mình không?"
Hắn rất giỏi đoán ý người khác.
Lần trước ta rời đi không nói tiếng nào khiến Cố Lưu lo lắng, ta cũng thấy áy náy. Vì vậy lúc này đây, ta quyết định nói rõ với hắn rằng mình muốn làm gì.
Ta muốn để mẹ hắn “che t” đi.
Cố Lưu không hề nói không được.
Thế là ta bắt đầu hành động. Ta tìm được thôn trang kia, thôn trang che giấu người quan trọng được thủ vệ canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài không dễ gì tới gần được.
Ta ở đó quan sát một thời gian, làm một vài loại thuốc lạ bỏ vào con suối mà họ lấy nước, không lâu sau đó, tinh thần của đám tôi tớ, thủ vệ trong thôn trang đều bắt đầu rối loạn, xuất hiện ảo giác, hơn nửa đêm ta mặc đồ trắng lang thang ở gần đó mấy lần, bên trong bắt đầu đồn rằng trong thôn bị ma ám.
Ảnh hưởng của thuốc khiến chúng tin chắc lời đồn là thật, tỳ nữ đầy tớ hầu hạ bên trong ào ào tìm cách chuyển đi, thoáng cái rất nhiều chức vị bị bỏ trống, người trong thôn trang không đủ, đi tìm mẹ mìn mua người đúng như ta dự đoán.
Ta giả dạng thành một người bình thường, giả vờ là bé gái mồ côi chạy nạn đến đây, bị mẹ mìn nhặt được, ta nói ta biết được vài chữ, mẹ mìn cảm thấy có thể bán ta với cái giá hời, cho nên bịa thân phận cho ta rồi đưa đến làm quản gia trong thôn. Nha hoàn biết chữ là một lợi thế rất lớn, đúng như dự đoán ta được chọn còn phân công đến chủ viện mà phế Diệp hoàng hậu ở.
Ta gặp được Diệp hoàng hậu mà kiếp trước ta chưa từng được gặp.
Bà ấy cực kì đẹp, ngày nào cũng ngẩn người ngồi trên xích đu.
Ta cũng gặp được Hoàng đế Tề Mẫn chưa từng được gặp, thuỵ hào kiếp trước của cha Cố Lưu là Mẫn, bây giờ người vẫn là Hoàng đế của Tề quốc.
Hoàng đế thỉnh thoảng cũng tới đây nhưng không được Diệp hoàng hậu chào đón, hai người cứ gặp nhau là cãi vã không ngớt, ghét nhau cực kỳ.
Ta làm một tiểu nha hoàn tầm thường, ẩn núp đã lâu cũng tìm được cơ hội ở một mình với Diệp hoàng hậu.
Ta mang ngọc bài mà bà ấy để lại cho Cố Lưu đến, chứng minh ta và hắn quen biết nhau.
Nhìn thấy thứ này, tâm trạng Diệp hoàng hậu vô cùng kích động, rất nhanh chóng tỉnh táo lại, đôi mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm, chờ ta giải thích ý đồ đến đây của mình.
Ta cố tình nói trái nói phải, không vội nói cho bà ấy biết mình muốn làm gì, tiếp tục ở lại thôn trang một khoảng thời gian nữa, dần dần chiếm được lòng tin của bà ấy mới lấy thuốc giả che t ra.
Ta nói với bà ấy rằng có thể giả che t để rời khỏi chỗ này, Cố Lưu đang chờ bà ở ngoài kia.
Ta sẽ không mạo hiểm lấy mẹ Cố Lưu ra để thử thuốc, vì vậy thuốc giả che t này ta đã tự mình thử nghiệm, không hề có bất kỳ một tác dụng phụ nào.
Kế hoạch hoàn thành một cách thuận lợi, Diệp hoàng hậu giả vờ sinh bệnh, bệnh nặng còn chưa kịp đợi ngự y đến đã tắt thở, sau khi Hoàng đế biết tin vội chạy đến ngay trong đêm, ôm thi thể của bà khóc suốt một đêm mới cam lòng đặt bà vào trong quan tài.
Trước khi đóng đinh quan tài, ta đã trộm bà ấy ra ngoài, biến mất trong màn đêm, Cố Lưu sẽ xóa sạch mọi dấu vết rời khỏi đây của chúng ta.
Trở lại căn nhà nhỏ kia, Diệp hoàng hậu ôm chặt Cố Lưu, đại nữ nhân tưởng chừng như kiên cường này khóc đỏ bừng mắt.
Cố Lưu trấn an tâm trạng bà, đưa người về phòng xong, sau đó nhìn sang ta.
Ta ngồi ở trên cây cầu nhỏ trong sân, vừa nhàn nhã quơ chân trêu đùa đàn cá bơi trong nước, vừa hứng dòng nước chảy trên hòn non bộ rửa sạch đi lớp phấn vàng trên mặt, dần dần để lộ ra dung mạo sạch sẽ.
Ta đã bù đắp được tiếc nuối lớn nhất của Cố Lưu ở kiếp trước, thế nên bây giờ ta rất vui.
Vừa quay đầu lại đã thấy Cố Lưu đang nhìn ta.
Ta mỉm cười rạng rỡ.
Thân phận Cố Lưu đặc biệt, lần này đi kinh thành gặp rất nhiều trạm gác, rất có thể bị người trong hoàng cung biết hắn đã ra khỏi Lạc Thành.
Bây giờ có cái người gọi là thần y này, mọi thứ đều trở nên rất đơn giản.
Cái danh thần y truyền xa, ta bảo lão bố trí xe ngựa, đối phó với trạm gác, chúng ta giả dạng thành đệ tử, tôi tớ của lão đi theo lão, không ai sẽ nghĩ đến đó là Thái tử bị phế truất.
Đây là một trong những tác dụng của lão.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một đêm, chúng ta chuẩn bị xuống núi, lại tình cờ bắt gặp Thái thú ở Lạc Thành đưa theo rất nhiều thuộc hạ hốt hoảng chạy trốn, theo sau là một nhóm truy binh.
Xem ra Lạc Thành đã bị công phá, lũ bất tài này vứt bỏ bách tính trong thành chạy trốn, quân địch đã đuổi theo tới tận đây rồi.
Không kẻ nào phát hiện ra chúng ta đang nấp sau bụi cây, ta nhìn đám người kia, cầm lấy mũi tên rút ra ngày hôm qua ra.
Dọc theo đường đi ta nhặt được rất nhiều thứ thất thoát rải rác trong rừng, nhờ Cố Lưu làm một cây cung thô sơ, bây giờ đã phát huy được công dụng.
Ta nhắm vào Thái thú tai to mặt lớn đang dẫn đầu, một mũi tên gie t che t hắn.
Bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, bắn che t từng người một được Tôn quý phi chỉ mưu đặt kế đã bắt nạt Cố Lưu ở Lạc Thành.
Cảnh tượng rất hỗn loạn, không ai chú ý đến hướng của mũi tên, chỉ tưởng là truy binh đằng sau đã bắn bọn chúng, cho dù có kẻ phát hiện ra vấn đề, muốn dùng mũi tên tìm ra thế lực phương nào, cũng chỉ tìm thấy người khác, dù sao mấy mũi tên này đều được nhặt về.
Cố Lưu biết ta đang báo thù cho hắn, hắn không nhúng tay vào, kiên nhẫn chờ ta gie t người, khi một mũi tên cách đó không xa bay tới mới túm chặt lấy cánh tay ta nhẹ nhàng kéo ta tránh khỏi mũi tên.
Lúc này những kẻ mà ta muốn giải quyết đều đã che t hết, hắn rút mũi tên đóng đinh trên thân cây ra, cầm lấy cây cung đơn sơ kia, giương cung kéo tên, một mũi tên bắn thủ lĩnh quân địch ngã ngựa.
Hai bên phía dưới loạn cả lên.
Cố Lưu dịu dàng nói: "Đi.”
Chúng ta đưa thần y theo, trên danh nghĩa là vào Bắc chữa bệnh, đi một mạch vào kinh thành, ở trong một căn nhà không nổi bật trong phố xá sầm uất.
Thần y rất nhiều tiền, ta bảo lão mua hết những nhà chung quanh đó, để đề phòng hàng xóm tai vách mạch rừng nảy sinh lòng nghi ngờ.
Tiếp theo phải nghĩ cách để Cố Lưu danh chính ngôn thuận ở lại kinh thành.
Ta nói với Cố Lưu rằng mẹ của hắn thật ra vẫn còn sống, bị nhốt trong một thôn trang vùng ngoại ô.
Cố Lưu cứng đờ người, lúc ngước mắt lên, hốc mắt đã đỏ ửng nhưng lại không nói gì.
Mãi một lúc sau, hắn sờ đầu ta, hiểu rõ khẽ thở dài, cảm thấy hơi bất lực. Hắn không vội hỏi mẹ hắn ngay mà hắn hỏi ta: "A Đào, có phải ngươi lại muốn đi làm chuyện gì đó nguy hiểm một mình không?"
Hắn rất giỏi đoán ý người khác.
Lần trước ta rời đi không nói tiếng nào khiến Cố Lưu lo lắng, ta cũng thấy áy náy. Vì vậy lúc này đây, ta quyết định nói rõ với hắn rằng mình muốn làm gì.
Ta muốn để mẹ hắn “che t” đi.
Cố Lưu không hề nói không được.
Thế là ta bắt đầu hành động. Ta tìm được thôn trang kia, thôn trang che giấu người quan trọng được thủ vệ canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài không dễ gì tới gần được.
Ta ở đó quan sát một thời gian, làm một vài loại thuốc lạ bỏ vào con suối mà họ lấy nước, không lâu sau đó, tinh thần của đám tôi tớ, thủ vệ trong thôn trang đều bắt đầu rối loạn, xuất hiện ảo giác, hơn nửa đêm ta mặc đồ trắng lang thang ở gần đó mấy lần, bên trong bắt đầu đồn rằng trong thôn bị ma ám.
Ảnh hưởng của thuốc khiến chúng tin chắc lời đồn là thật, tỳ nữ đầy tớ hầu hạ bên trong ào ào tìm cách chuyển đi, thoáng cái rất nhiều chức vị bị bỏ trống, người trong thôn trang không đủ, đi tìm mẹ mìn mua người đúng như ta dự đoán.
Ta giả dạng thành một người bình thường, giả vờ là bé gái mồ côi chạy nạn đến đây, bị mẹ mìn nhặt được, ta nói ta biết được vài chữ, mẹ mìn cảm thấy có thể bán ta với cái giá hời, cho nên bịa thân phận cho ta rồi đưa đến làm quản gia trong thôn. Nha hoàn biết chữ là một lợi thế rất lớn, đúng như dự đoán ta được chọn còn phân công đến chủ viện mà phế Diệp hoàng hậu ở.
Ta gặp được Diệp hoàng hậu mà kiếp trước ta chưa từng được gặp.
Bà ấy cực kì đẹp, ngày nào cũng ngẩn người ngồi trên xích đu.
Ta cũng gặp được Hoàng đế Tề Mẫn chưa từng được gặp, thuỵ hào kiếp trước của cha Cố Lưu là Mẫn, bây giờ người vẫn là Hoàng đế của Tề quốc.
Hoàng đế thỉnh thoảng cũng tới đây nhưng không được Diệp hoàng hậu chào đón, hai người cứ gặp nhau là cãi vã không ngớt, ghét nhau cực kỳ.
Ta làm một tiểu nha hoàn tầm thường, ẩn núp đã lâu cũng tìm được cơ hội ở một mình với Diệp hoàng hậu.
Ta mang ngọc bài mà bà ấy để lại cho Cố Lưu đến, chứng minh ta và hắn quen biết nhau.
Nhìn thấy thứ này, tâm trạng Diệp hoàng hậu vô cùng kích động, rất nhanh chóng tỉnh táo lại, đôi mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm, chờ ta giải thích ý đồ đến đây của mình.
Ta cố tình nói trái nói phải, không vội nói cho bà ấy biết mình muốn làm gì, tiếp tục ở lại thôn trang một khoảng thời gian nữa, dần dần chiếm được lòng tin của bà ấy mới lấy thuốc giả che t ra.
Ta nói với bà ấy rằng có thể giả che t để rời khỏi chỗ này, Cố Lưu đang chờ bà ở ngoài kia.
Ta sẽ không mạo hiểm lấy mẹ Cố Lưu ra để thử thuốc, vì vậy thuốc giả che t này ta đã tự mình thử nghiệm, không hề có bất kỳ một tác dụng phụ nào.
Kế hoạch hoàn thành một cách thuận lợi, Diệp hoàng hậu giả vờ sinh bệnh, bệnh nặng còn chưa kịp đợi ngự y đến đã tắt thở, sau khi Hoàng đế biết tin vội chạy đến ngay trong đêm, ôm thi thể của bà khóc suốt một đêm mới cam lòng đặt bà vào trong quan tài.
Trước khi đóng đinh quan tài, ta đã trộm bà ấy ra ngoài, biến mất trong màn đêm, Cố Lưu sẽ xóa sạch mọi dấu vết rời khỏi đây của chúng ta.
Trở lại căn nhà nhỏ kia, Diệp hoàng hậu ôm chặt Cố Lưu, đại nữ nhân tưởng chừng như kiên cường này khóc đỏ bừng mắt.
Cố Lưu trấn an tâm trạng bà, đưa người về phòng xong, sau đó nhìn sang ta.
Ta ngồi ở trên cây cầu nhỏ trong sân, vừa nhàn nhã quơ chân trêu đùa đàn cá bơi trong nước, vừa hứng dòng nước chảy trên hòn non bộ rửa sạch đi lớp phấn vàng trên mặt, dần dần để lộ ra dung mạo sạch sẽ.
Ta đã bù đắp được tiếc nuối lớn nhất của Cố Lưu ở kiếp trước, thế nên bây giờ ta rất vui.
Vừa quay đầu lại đã thấy Cố Lưu đang nhìn ta.
Ta mỉm cười rạng rỡ.