Chương 1 - Trường Mệnh
1
Việc đầu tiên ta làm sau khi trùng sinh là đến ngôi miếu hoang ngoại thành nhặt Cố Lưu về.
Mưa vừa tạnh, nước mưa chảy nhỏ giọt từ góc miếu đổ nát xuống, có một người đang nằm trên mặt đất, quần áo rách nát, đầu tóc rối bù, bẩn đến cái mức không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Trên người máu me bê bết, đôi mắt nhắm nghiền, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Cách đó không xa, một lũ ăn xin tụ tập bên đống lửa, ào ào đặt cược, đánh cuộc xem khi nào thì hắn tắt thở, trên mặt đất vài chiếc bánh bao đã cứng ngắc từ lâu.
Chẳng ai quan tâm đến hắn còn sống hay đã chết, chỉ coi hắn như một thú vui tiêu khiển.
Mặc dù bộ dạng bây giờ của Cố Lưu sống dở chết dở, nhưng thực chất là vì bị bọn chúng hại.
Ngay ngày hôm trước đấy thôi, một lũ ăn xin ở ven đường trông thấy bọn ác bá đang sỉ nhục con gái nhà lành, lòng căm phẫn trong chúng trỗi dậy hô hoán Cố Lưu cùng tới đó ngăn cản, kết quả Cố Lưu vừa đến đó, lũ ăn mày ở đằng sau đã chạy biến đi đâu mất.
Chỉ có Cố Lưu là bị bắt lại, bị đánh cho gần che t.
Cái lũ ăn xin này chỉ muốn lừa hắn qua đấy để hắn tự đâm đầu vào chỗ ch et, tìm niềm vui để xem mà thôi.
Cố Lưu máu thịt lẫn lộn nằm ở bên đường rất lâu, nha dịch tuần tra ngại hắn phá hoại hình tượng láng giềng, kêu người ném hắn ra ngoại thành.
Ngày hôm ấy trời đổ mưa to, ý thức của Cố Lưu còn đang mơ hồ, hắn liều mình đến hơi thở cuối cùng, tự bò về ngôi miếu hoang từng tí từng tí một, ngay sau đó sốt cao lại thêm bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh tới tận bây giờ.
Hắn rách rưới nằm trong góc tối tăm ẩm ướt, mấy con chuột kia đang chực chờ hắn che t để gặm nhấm cơ thể hắn, còn cái lũ ăn mày thối hoắc xúm lại với nhau khoanh tay trơ mắt ra nhìn.
Chẳng ai ngờ được rằng, trước đây không lâu hắn còn là con cưng của trời chói loá nhất kinh thành, từng là chàng thiếu niên hào hoa phong nhã.
Nếu như không phải hắn ngã từ trên cao xuống, cái thị trấn nhỏ xa xôi cằn cỗi này, cả đời này hắn cũng không cần phải đặt chân tới.
Việc đầu tiên ta làm sau khi trùng sinh là đến ngôi miếu hoang ngoại thành nhặt Cố Lưu về.
Mưa vừa tạnh, nước mưa chảy nhỏ giọt từ góc miếu đổ nát xuống, có một người đang nằm trên mặt đất, quần áo rách nát, đầu tóc rối bù, bẩn đến cái mức không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Trên người máu me bê bết, đôi mắt nhắm nghiền, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Cách đó không xa, một lũ ăn xin tụ tập bên đống lửa, ào ào đặt cược, đánh cuộc xem khi nào thì hắn tắt thở, trên mặt đất vài chiếc bánh bao đã cứng ngắc từ lâu.
Chẳng ai quan tâm đến hắn còn sống hay đã chết, chỉ coi hắn như một thú vui tiêu khiển.
Mặc dù bộ dạng bây giờ của Cố Lưu sống dở chết dở, nhưng thực chất là vì bị bọn chúng hại.
Ngay ngày hôm trước đấy thôi, một lũ ăn xin ở ven đường trông thấy bọn ác bá đang sỉ nhục con gái nhà lành, lòng căm phẫn trong chúng trỗi dậy hô hoán Cố Lưu cùng tới đó ngăn cản, kết quả Cố Lưu vừa đến đó, lũ ăn mày ở đằng sau đã chạy biến đi đâu mất.
Chỉ có Cố Lưu là bị bắt lại, bị đánh cho gần che t.
Cái lũ ăn xin này chỉ muốn lừa hắn qua đấy để hắn tự đâm đầu vào chỗ ch et, tìm niềm vui để xem mà thôi.
Cố Lưu máu thịt lẫn lộn nằm ở bên đường rất lâu, nha dịch tuần tra ngại hắn phá hoại hình tượng láng giềng, kêu người ném hắn ra ngoại thành.
Ngày hôm ấy trời đổ mưa to, ý thức của Cố Lưu còn đang mơ hồ, hắn liều mình đến hơi thở cuối cùng, tự bò về ngôi miếu hoang từng tí từng tí một, ngay sau đó sốt cao lại thêm bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh tới tận bây giờ.
Hắn rách rưới nằm trong góc tối tăm ẩm ướt, mấy con chuột kia đang chực chờ hắn che t để gặm nhấm cơ thể hắn, còn cái lũ ăn mày thối hoắc xúm lại với nhau khoanh tay trơ mắt ra nhìn.
Chẳng ai ngờ được rằng, trước đây không lâu hắn còn là con cưng của trời chói loá nhất kinh thành, từng là chàng thiếu niên hào hoa phong nhã.
Nếu như không phải hắn ngã từ trên cao xuống, cái thị trấn nhỏ xa xôi cằn cỗi này, cả đời này hắn cũng không cần phải đặt chân tới.