Chương 6 - Trúng Số Một Lần Không Bằng Trọng Sinh Một Kiếp

Quay lại chương 1:

Tôi cần một nơi bình yên để nương náu, một chốn khiến tôi cảm thấy mình đang tồn tại.

Vì thế, suốt mấy năm qua tôi gần như luôn chiều theo mọi thứ trong gia đình họ.

Mẹ chồng khó chịu, hay soi mói bắt bẻ — tôi nhẫn nhịn.

Kỷ Yến Lễ ngày càng lấy công việc làm lý do để ít về nhà, tính khí cũng càng lúc càng tệ — tôi vẫn nhẫn nhịn.

Tôi tự nhủ mình nên thông cảm cho họ.

Mẹ chồng vốn đã chẳng ưa tôi. Mấy năm nay tôi lại không sinh được con cho họ, bà càng thêm bất mãn.

Còn Kỷ Yến Lễ thì mải mê công việc, sau này lại tự mình khởi nghiệp, áp lực lớn, tính khí tệ hơn cũng là điều dễ hiểu.

Gia đình mà, chẳng phải nên bao dung và thấu hiểu lẫn nhau sao?

Nhưng tôi không ngờ rằng, sự nhẫn nhịn của mình lại đổi lấy sự phản bội và ruồng bỏ.

Người nhà… đáng lẽ không nên như vậy.

Là tôi sai rồi.

Tôi không nên đặt cảm giác an toàn của bản thân lên vai người khác.

Là tôi quá yếu mềm.

May mà ông trời đã cho tôi một cơ hội nữa.

Có lẽ ba mẹ trên trời thương tôi, không nỡ nhìn tôi chết thảm như kiếp trước nên đã xin cho tôi một lần tái sinh.

Lần này, tôi sẽ sống thật tốt.

Lúc Kỷ Yến Lễ gọi điện xong quay lại, tôi đã về lại trước mộ của chú Kỷ.

Anh ta có vẻ bực bội, gượng cười bảo tôi có thể về được rồi.

Trước khi rời đi, anh ta mới sực nhớ ra, hỏi tôi:

“Hay là ghé nhà lưu tro thăm ba mẹ anh một lát? Anh cũng lâu rồi chưa đến.”

“Không cần đâu.” – Tôi rút khăn giấy ra lau tay – “Chúng ta sắp ly hôn rồi.

Với lại, họ chắc cũng không muốn gặp lại anh.”

Sắc mặt Kỷ Yến Lễ lập tức tối sầm.

Tôi lại hỏi anh ta: “Bao giờ thì đi làm thủ tục ly hôn?”

Anh ta tránh né không trả lời.

Xem ra, anh ta không định dứt khoát.

Vậy thì phải nghĩ cách ép anh ta ký đơn.

12

Sáng thứ Hai, tôi đến công ty từ rất sớm.

Không ngờ vừa bước vào đã bị mắng một trận té tát.

Cô “quan hệ hộ” mới vào ngồi bên cạnh nhìn tôi cười đắc ý.

Tôi hiểu rồi.

Rõ ràng là muốn tôi nhường chỗ cho cô ta, nên cố tình gây khó dễ đây mà.

Tôi cười lạnh.

Rồi rút ra đoạn clip từng vô tình quay được cảnh “cô quan hệ” kia và sếp đang “vui vẻ” trong văn phòng.

Kết quả: tôi vui vẻ nhận được khoản tiền đền bù 2N do bị công ty cho nghỉ việc sớm (thực chất là phí bịt miệng).

Tâm trạng cực kỳ thư thái khi trở về nhà.

Vừa mới cập nhật xong hồ sơ xin việc thì lập tức có HR liên hệ hẹn phỏng vấn.

Không ngờ lại là từ tập đoàn trang sức hàng đầu trong nước – Tập đoàn Lâm Thị.

Tôi hơi xúc động.

Thiết kế trang sức luôn là ước mơ của tôi. Nhưng học phí quá cao, với tôi ở tuổi 18 khi ấy là điều không thể.

Dù vậy, tôi chưa bao giờ từ bỏ. Suốt bốn năm đại học, tôi luôn tranh thủ thời gian đi học ké các lớp thiết kế trang sức.

Sau khi tốt nghiệp, vì không có chuyên ngành phù hợp nên tôi chỉ có thể làm thiết kế phụ kiện ở một số công ty nhỏ.

Nhưng ngoài giờ, tôi vẫn kiên trì tự thiết kế trang sức, tích lũy được rất nhiều bản vẽ và mẫu thử.

Xem ra, những nỗ lực ấy không uổng phí.

Trao đổi với HR một lúc, họ nói giám đốc rất ấn tượng với portfolio của tôi, muốn nhanh chóng hẹn gặp phỏng vấn.

Tôi rất vui, chốt lịch phỏng vấn vào ngày mai.

Vừa định ngồi xuống sắp xếp lại ý tưởng và mẫu thử thì mẹ của Kỷ Yến Lễ gọi điện đến.

Tôi nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy.

Giọng bà ta sắc lẹm như xuyên thẳng vào màng nhĩ:

“Sao lâu vậy mới nghe máy? Tiền sinh hoạt tháng này sao còn chưa chuyển?”

Hừ, thì ra là gọi đến để đòi tiền.

Vì năm xưa gia đình họ từng giúp tôi ăn học, bà ta luôn cảm thấy tôi mắc nợ nhà họ, ép tôi mỗi tháng phải đưa tiền cho bà ta.

Ngay cả sau khi tôi kết hôn, Kỷ Yến Lễ tự mình khởi nghiệp kiếm ra tiền, bà ta vẫn nhất quyết moi tiền từ tôi.

Nói trắng ra là cố tình bóc lột, áp chế tôi.

Bà ta hận tôi từng là gánh nặng cho gia đình, hận chồng bà vì tôi mà cãi nhau với bà, hận con trai bà cưới tôi, lại càng hận tôi không sinh con cho nhà họ.

Kiếp trước tôi xem bà ta là người nhà, dù có chua ngoa đanh đá cỡ nào tôi cũng luôn nhẫn nhịn.

Còn bây giờ? Tôi cười lạnh.

Người có ơn với tôi là chồng bà ta, còn người làm tôi tổn thương là con trai bà.

Bà ta thì tính là cái gì?

Tôi thẳng thừng:

“Không có tiền. Tôi bị công ty cho nghỉ việc rồi.”

“Cái gì?!” — tiếng gào chói tai như muốn xuyên thủng trần nhà —

“Bị đuổi việc? Đồ vô dụng! Cái gì cũng không làm được!

Năm xưa nuôi cô ăn học, giờ lại để con trai tôi nuôi tiếp?!”

Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, thản nhiên đáp:

“Tôi bị đuổi việc là vì bà đó.”

Bà ta lập tức kích động:

“Sao lại vì tôi? Có liên quan gì đến tôi?!”

Tôi từ tốn đếm trên tay:

“Tháng trước bà bị cảm, bắt tôi đưa đi bệnh viện.

Hai tuần trước bà kêu đau lưng, ép tôi đi massage cùng.

Tuần rồi bà đi du lịch, nhất định bắt tôi đưa ra sân bay, còn không cho gọi xe.”

“Chính vì bà suốt ngày chuyện này chuyện kia, tôi phải xin nghỉ liên tục, nên công ty mới đuổi tôi.”

Bà ta nghẹn lại vài giây, rồi tiếp tục gào lên:

“Cô chăm sóc tôi là điều đương nhiên! Bảo làm chút việc thì sao chứ?

Gọi xe chẳng phải tốn tiền sao? Đồ phá của, không kiếm ra đồng nào thì biết gì đến nỗi khổ của con trai tôi chứ?!

Đồ vong ân phụ nghĩa, còn dám đổ tại tôi phiền phức? Năm đó tôi đã không muốn nuôi cô rồi, sớm biết cô vô ơn như vậy…”

Tôi chẳng buồn nghe tiếp, lạnh nhạt cắt lời:

“Không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Khoan đã! Ngày mai đến nhà quét dọn!”

Tôi từ chối:

“Không đi. Kêu con trai bà thuê người giúp việc đi.”