Chương 4 - Trúng Số Một Lần Không Bằng Trọng Sinh Một Kiếp
7
Kỷ Yến Lễ mặt mày tối sầm, kéo tôi lên xe.
Sau đó lái thẳng đến siêu thị.
Tôi hơi ngạc nhiên, rồi chợt nhớ — anh ta nói tối nay sẽ về nhà nấu ăn.
Đẩy xe đi mua nguyên liệu, tâm trạng anh ta dường như đã dịu lại.
Tôi uể oải đi theo phía sau, không nói một lời.
Về đến nhà, anh ta dường như đã bình tĩnh hoàn toàn, quay về vẻ ngoài nho nhã dịu dàng quen thuộc.
Thật đúng là loại người biết cúi biết ngẩng.
Tôi ngồi xuống.
Trên bàn ăn bày đủ món: gà xào ớt cay, rau diếp xào, canh nấm bầu, và cả món sườn chua ngọt anh ta từng học mẹ tôi làm.
Kỷ Yến Lễ ngồi đối diện, ánh mắt dịu dàng, gương mặt có phần mơ hồ.
Tôi không nhớ nổi lần cuối cùng anh ta nấu ăn là khi nào.
Chúng tôi quen nhau từ nhỏ. Bố anh ấy bận bịu công việc, mẹ thì mê chơi mạt chược, nên hồi bé anh thường đến nhà tôi ăn ké.
Món sườn chua ngọt mẹ tôi làm nổi tiếng cả khu, trẻ con trong xóm ai cũng từng ăn thử.
Sau đó, khi tôi học lớp 12, bố tôi bị bệnh rồi mất.
Mẹ tôi vì quá đau lòng cũng sớm qua đời theo.
Tôi ôm tấm ảnh gia đình ngồi co ro dưới sàn, ngồi như thế đến tận sáng hôm sau.
Tôi không còn nhà nữa.
Không còn ai nấu ăn cho tôi nữa.
Hôm sau, Kỷ Yến Lễ gõ cửa nhà tôi.
Cậu thiếu niên mười tám tuổi, mặc đồng phục học sinh, tay bưng một đĩa sườn chua ngọt bước vào nhà tôi.
“Nhiên Nhiên, đây là món sườn chua ngọt tớ làm.
Hôm trước cậu không có ở nhà, tớ đã đến tìm dì để học cách làm.
Dì dạy thế nào tớ ghi hết vào sổ, làm đúng từng bước một.
Cậu đừng sợ, sau này có tớ nấu ăn cho cậu, sẽ không để cậu bị đói đâu.
Mau ăn đi, ăn xong thì về nhà với tớ.”
Đĩa sườn chua ngọt đó… đắng lắm.
Đường cháy khét lẹt, màu sắc lẫn mùi vị đều sai bét.
Nhưng tôi vừa khóc vừa ăn sạch cả đĩa sườn.
Hồi đó tôi thật sự nghĩ, cậu ấy sẽ là mái ấm của đời mình.
Còn bây giờ…
Tôi nhìn sang phía đối diện.
Kỷ Yến Lễ của năm mười tám tuổi đã biến mất.
Chỉ còn lại Kỷ Yến Lễ của tuổi hai mươi tám – khuôn mặt thật đáng ghét.
8
“Nhiên Nhiên, sao em không ăn?” – Giọng Kỷ Yến Lễ nhẹ nhàng, gắp một miếng sườn bỏ vào bát tôi.
Tôi cúi đầu không nói gì, tay đặt dưới bàn, không hề động đũa.
Anh ta thở dài, đặt đũa xuống:
“Em vẫn còn giận à?”
Anh ta bắt đầu giải thích:
“Xin lỗi, Nhiên Nhiên. Giang Yên… anh từng có một đoạn quá khứ với cô ấy.
Em biết mà, hồi cấp ba anh từng thầm thích cô ta.
Lúc đó cô ấy không thèm để ý đến anh.
Thật ra anh cũng chẳng ôm giữ gì mãi, bao nhiêu năm rồi… chỉ là vẫn còn chút không cam tâm.
Gần đây cô ấy lại xuất hiện, ly hôn rồi sống chật vật.
Ban đầu anh chỉ thấy thương hại thôi, dù sao cũng là bạn học, giúp một tay cũng không sao.
Nhưng cô ấy cứ chủ động tiếp cận anh… mà thời gian gần đây anh với em lại thường xuyên mâu thuẫn…”
Anh ta khẽ ho một tiếng, rồi vội vàng nói tiếp:
“Là lỗi của anh, anh không kiềm chế được.
Nhưng giờ anh đã tỉnh táo lại rồi.
Nhiên Nhiên, anh biết rất rõ, người anh yêu là em.
Cô ấy chỉ là một bóng hình thời trẻ tuổi, một giấc mộng không thành.
Khi thực sự có được rồi, cũng chẳng ra sao cả.”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ chân thành, giơ tay lên thề:
“Anh thề, anh không yêu cô ta. Chưa từng yêu. Và sau này cũng sẽ không còn liên quan gì nữa.
Ngày mai anh sẽ cho cô ta nghỉ việc.”
Tôi vẫn im lặng.
Kỷ Yến Lễ bước đến ngồi xổm bên cạnh tôi.
Anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của tôi, nhẹ nhàng gỡ ra.
Anh ta cứng đờ.
Trong lòng bàn tay tôi, là miếng ngọc bội vừa giật từ cổ Giang Yên xuống.
Giọng anh ta bắt đầu run: “Nhiên Nhiên, anh…”
Tôi ngắt lời: “Kỷ Yến Lễ.
Như anh nói, tôi là một đứa mồ côi, chẳng có gì trong tay.
Những gì ba mẹ tôi để lại, chỉ còn lại đúng miếng ngọc này.
Đó là thứ quý giá nhất với tôi. Và tôi đã đưa nó cho anh.
Còn anh thì sao? Không thèm đếm xỉa, tiện tay mang nó đi lấy lòng người đàn bà khác.”
Sắc mặt Kỷ Yến Lễ tái nhợt, môi bắt đầu run lên:
“Anh không phải không trân trọng… Anh xin lỗi, Nhiên Nhiên… là anh sai rồi…”
Tôi bật cười, nụ cười thê lương: “Anh nói anh không yêu cô ta.
Vậy tôi – người bị anh tiện tay vứt bỏ – thì còn gì để nói về cái gọi là tình yêu đó chứ?”
Tặng miếng ngọc quý của tôi. Bỏ rơi tôi trên giường bệnh, hấp hối gần chết.
Thì ra… tôi đã bị anh vứt bỏ từ rất sớm. Chỉ là đến bây giờ tôi mới hiểu ra — thật nực cười.
Mắt Kỷ Yến Lễ đỏ lên, anh ta siết chặt tay tôi:
“Không phải vậy đâu! Anh yêu em! Anh thật sự yêu em!
Xin lỗi, anh không nên đem tặng món đồ của em… Hôm đó cô ta năn nỉ, anh mềm lòng nên mới đưa cho…
Anh sẽ không bao giờ như thế nữa đâu Nhiên Nhiên… Từ nay anh không nhìn ai khác nữa, anh sẽ ở bên em, gìn giữ mái ấm của chúng ta!”
Anh ta định ôm tôi, nhưng tôi tránh đi.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ta, tôi bình tĩnh nói:
“Kỷ Yến Lễ, anh không còn là người nhà của tôi nữa.
Tìm thời gian đi làm thủ tục ly hôn đi. Càng sớm càng tốt.
Còn nữa, món sườn chua ngọt anh làm… dở tệ.”
Tôi đứng dậy, quay về phòng.
Kỷ Yến Lễ quỳ bên bàn ăn, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
9
Buổi tối, tôi ở thư phòng xem bản vẽ công việc một lúc rồi đi ngủ. Kỷ Yến Lễ ngủ ở phòng khách bên cạnh.
Nửa đêm, anh ta lén lút lẻn vào phòng tôi, nhẹ nhàng dò dẫm từng bước.
Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Tôi biết anh ta đang tìm gì — tờ vé số trúng 5 triệu.
Anh ta cầm tay tôi, nhẹ nhàng dùng vân tay mở khóa điện thoại.
Sau đó mang điện thoại ra ngoài xem một lúc, rồi lại đặt về chỗ cũ, lặng lẽ rời đi.
Tôi mở điện thoại, kiểm tra phần ứng dụng chạy nền. Quả nhiên, anh ta vừa xem lịch sử thanh toán của tôi.
Anh ta xác nhận tôi có mua vé số hôm nay, nhưng không tìm thấy tờ vé. Tất nhiên là không tìm được.