Chương 1 - Trùng Sinh Trở Thành Quân Cờ Của Hắn
1
Nhìn thấy chiếc bình sứ men xanh hình rồng vỡ thành từng mảnh ngay trước mắt, tôi có chút ngơ ngác.
Chẳng lẽ đây là hồi ức trước khi ch,et của tôi tái hiện lại?
Ba nhìn những mảnh vỡ dưới đất, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, dường như muốn xé nát em gái tôi thành từng mảnh.
Nhưng trên mặt em ấy không hề có chút sợ hãi nào, mà ngược lại, là một nụ cười vui vẻ, như thể được giải thoát.
“Về sau em sẽ không quay về căn nhà này nữa, bye bye nha!”
Nhìn bóng dáng Giang Tri Tình rời đi không hề quay đầu lại, tôi chợt nhận ra, tôi và em ấy đều đã trùng sinh.
2
Kiếp trước, em ấy vô tình làm vỡ chiếc bình cổ trong nhà, sợ bị ba đánh ch,et nên đã đổ tội lên đầu tôi.
Tôi không chịu nổi trận đòn, lặng lẽ rời khỏi nhà.
Trong lúc lang thang trên đường, tôi gặp được Chu Tinh Ngang – cũng đang rơi vào cảnh khốn cùng.
Một cô gái chưa tròn 18 tuổi như tôi ở ngoài xã hội không hề an toàn, tôi nhận anh làm anh trai, hai người nương tựa lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn.
Sau này, một nhóm vệ sĩ mặc âu phục đen tìm đến anh ấy, lúc đó tôi mới biết anh chính là đại thiếu gia của gia tộc hào môn Chu thị ở Hải Thành.
Mẹ kế hãm hại, Chu Tinh Ngang bị cha hiểu lầm, cho rằng anh vì oán hận mà bán đi bí mật công ty, khiến một dự án lớn bị đối thủ cướp mất.
Chu lão gia tức giận đuổi anh ra khỏi nhà, mẹ kế còn tìm người muốn giết anh diệt khẩu.
Vì thế, anh mới ẩn danh trốn tránh khắp nơi, rồi tình cờ gặp tôi.
Sau này, Chu lão gia trọng bệnh, lúc hấp hối mới hối hận, tìm anh trở về.
Tôi cùng anh quay về Chu gia, trước đấu với mẹ kế, sau thu phục đám “công thần” tự cho mình là đúng trong tập đoàn, cuối cùng giành lại quyền kiểm soát Chu thị.
Tôi trở thành người bạn đời và trợ thủ không thể thiếu của anh.
Chu Tinh Ngang dùng một hôn lễ long trọng nhất để cưới tôi.
Mà chiếc bình cổ bị Giang Tri Tình làm vỡ, ba tôi đã sớm bán nó với giá hai triệu cho người khác.
Nhưng bình vỡ rồi thì không thể giao hàng, mà người mua lại là hoàng đế ngầm ai ai cũng sợ hãi của Hải Thành – Triệu Thanh Diễn.
Ba tôi sợ hãi nhảy lầu tự tử, Giang Tri Tình bị bán vào chốn lầu xanh, sau đó vì bệnh tật mà bị đuổi ra ngoài.
Tôi tình cờ gặp em ấy khi em đã cận kề cái ch,et, trong cơn hấp hối, em ấy không cam lòng với số phận.
Không lâu sau khi em ch,et, tôi cũng bị kẻ thù thương mại của Chu gia hãm hại mà thiệt mạng.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi và em ấy đều quay trở về trước khi chiếc bình bị làm vỡ.
Lần này, Giang Tri Tình cố tình làm vỡ bình rồi bỏ chạy, là muốn tôi nếm trải cuộc đời bi thảm của kiếp trước khi bị bán đi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, điều em ấy không cam lòng lúc sắp ch,et, chính là không cam lòng khi tôi sống tốt hơn em ấy.
3
Ba tôi ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc nức nở: “Xong rồi, mọi thứ đều xong cả rồi.”
Chiếc bình cổ này là vật gia truyền từ đời cụ tôi, nếu không phải vì ba đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất, ông sẽ không dễ dàng bán nó đi.
Một tuần trước, ba đã tìm được người mua, còn nhận trước 500 ngàn tiền cọc, ngày mai phải giao hàng.
Nghĩ đến kiếp trước, ba nhảy từ tầng cao xuống, tan xương nát thịt, máu chảy lênh láng; Giang Tri Tình thì toàn thân lở loét, dung mạo hủy hoại, tôi không khỏi rùng mình.
Kiếp trước, tôi có thể đối phó với đám cáo già trong tập đoàn Chu thị là vì họ vẫn là người có thể diện, dù ra tay đen tối cũng phải e dè nhiều thứ, cho tôi cơ hội phản kích.
Nhưng Triệu Thanh Diễn thì khác, hắn không quan tâm đến danh tiếng, thù có thể báo ngay, hận phải trả đủ.
Ba tôi leo lên tầng 24, ông muốn dùng cái ch,et để đổi lấy việc tôi không phải chịu cảnh bi thảm.
Tôi kéo ông lại: “Ba, nếu ch,et mà có thể khiến Triệu Thanh Diễn bỏ qua, thì đúng là làm mất mặt danh hiệu ‘thù dai’ của hắn rồi!”
Với tài lực và thế lực của hắn, hắn chính là hoàng đế thực sự của Hải Thành, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn, nắm trong tay nhiều ngành nghề không chính thống, gần như không xuất hiện trước công chúng, sau này còn bị những cuộc tranh đấu và tin đồn của giới hào môn che lấp, nên dần dần ít ai nhắc đến hắn.
Nhưng trong giới thượng lưu Hải Thành, hắn là kẻ khiến ai cũng e sợ, bởi thế mới được gọi là “Quân Vương Bóng Đêm”.
Kiếp trước, tôi ch,et trong tay hắn.
Hôm đó hắn hẹn Chu Tinh Ngang bàn chuyện làm ăn, nhưng anh ấy có việc gấp nên bảo tôi đi thay.
Tôi vừa vào hội quán không lâu, cả nơi đã chìm trong biển lửa.
Tôi không kịp chạy thoát, trước khi gục xuống, tôi nghe thấy một giọng nói: “Nó ch,et rồi, coi như bớt đi một phiền phức.”
Tôi là cánh tay đắc lực nhất của Chu Tinh Ngang, tôi ch,et, đối phó anh ấy đương nhiên dễ hơn nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh của Triệu Thanh Diễn, tôi đã thấy rợn cả người.
Ngày mai hắn sẽ đến lấy bình cổ, sống hay ch,et, tôi cũng phải đánh cược một phen.
Tôi nói với ba: “Ba giữ lại quyết tâm liều ch,et này đến ngày mai mà dùng!”
Chiều hôm sau, Triệu Thanh Diễn dẫn người đến đúng hẹn.
Nhìn chiếc bình tinh xảo bị vỡ thành từng mảnh, hắn nhíu mày.
“Ông có biết tôi tổn thất bao nhiêu không?”
Hắn là kẻ buôn cổ vật, chiếc bình này có người khác mua lại với giá tám triệu, đã đặt cọc, nếu không giao hàng đúng hẹn, hắn không chỉ mất tiền, mà còn mất cả uy tín.
Chỉ một câu nói của hắn cũng đủ khiến ba tôi sợ hồn bay phách lạc.
“Tôi chỉ có thể lấy mạng để đền cho ngài!” Dứt lời, ba lao về phía cửa sổ.
Vệ sĩ của Triệu Thanh Diễn nhanh tay chặn lại.
Hắn cười lạnh: “Ông không nghĩ rằng ch,et là xong chuyện chứ?”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng khống chế nỗi sợ trong lòng.
Tôi bình tĩnh nói: “Xin lỗi, quả thực chúng tôi không có khả năng bồi thường. Chiếc bình này là bảo vật gia truyền duy nhất của nhà tôi, nếu không phải đường cùng, sẽ không bán đi. Nó vỡ như thế này, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
“Giờ có tháo tung hai cha con tôi ra bán nội tạng cũng không gom đủ tám triệu đâu. Hơn nữa, tôi từng bị viêm gan, chắc nội tạng cũng chẳng có giá trị gì mấy.”
Triệu Thanh Diễn nhếch môi: “Cô nghĩ rằng lươn lẹo là xong chuyện sao?”
“Triệu tiên sinh, tôi biết ngài không bao giờ làm ăn lỗ vốn, nhưng tôi cũng nói thật, chúng tôi vốn chỉ là dân thường, dù móc xương rút tủy cũng không đáng giá bao nhiêu, một lúc không thể bù đắp tổn thất của ngài, nhưng tôi có thể kiếm tiền trả nợ.”
Hắn có vẻ hứng thú: “Nói thử xem.”
“Ngài có một công ty giải trí, bây giờ nữ diễn viên có võ thực thụ gần như tuyệt chủng. Cụ và ông nội tôi đều là danh gia kinh kịch, từ nhỏ tôi đã được hướng dẫn, có chút nền tảng. Nếu ngài thấy tôi có tiềm năng, có thể đầu tư vào tôi, sau này thu nhập của tôi sẽ thuộc về ngài cho đến khi trả hết nợ.”
Hắn nhìn thanh kiếm treo trên tường nhà tôi, chỉ tay: “Cô phải cho tôi thấy có đáng giá không chứ?”
Tôi cầm kiếm lên, múa mấy đường, động tác lưu loát, anh khí bừng bừng.
Khi dừng lại, tôi thấy trong mắt hắn lóe lên ánh nhìn tán thưởng.
Thần kinh căng thẳng của tôi mới thả lỏng được chút ít.
Tôi hỏi hắn: “Được chứ?”
Hắn hơi nheo mắt, lại hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”
Tôi hiểu ý hắn, nếu đem bán rẻ, thì không có giá trị, nhưng nếu có thể nâng tôi lên thành minh tinh rồi mới bán, thì lại là món hời.
Tôi lắc đầu.
Hắn khẽ nâng tay: “Giao dịch thành công.”
Triệu Thanh Diễn là kẻ quyết đoán, lập tức muốn mang tôi đi.
Ba tôi nước mắt lưng tròng: “Giác Hạ, ba xin lỗi con.”
Tôi nở nụ cười nhẹ nhõm: “Ba, sau này hãy làm ăn đàng hoàng đi, ba yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
4
Triệu Thanh Diễn chỉ định một cậu trai tên Mẫn Trạch làm người quản lý cho tôi.
Trên đường đến phim trường, cậu ta xuống xe mua thuốc lá, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Giang Tri Tình.
Cô ta đang nắm tay Chu Tinh Ngang, cùng anh đi dạo trên phố.
Kiếp trước, chuyện tình của tôi và Chu Tinh Ngang từng được coi là một câu chuyện cổ tích giữa đời thực, chuyện chúng tôi gặp nhau và thấu hiểu nhau cũng trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Trong đó bao gồm cả việc tôi gặp anh ở đâu, và làm sao tôi đã cứu anh thoát khỏi một đám côn đồ.
Giang Tri Tình bắt chước y hệt, nên đương nhiên cũng có thể nắm tay Chu Tinh Ngang mà đi bên anh.
Mẹ kế của Chu Tinh Ngang có thế lực và rất độc ác, dưới sự can thiệp của bà ta, Chu lão gia đối với đứa con trai này là căm hận đến tận xương tủy.
Mẹ ruột của Chu Tinh Ngang từng có ơn với quản gia, kiếp trước tôi đã nhờ đến quản gia, ông ta mới chịu diễn một màn kịch trước mặt Chu lão gia, khiến ông nhớ đến sự tốt đẹp của vợ trước, từ đó mềm lòng mà thương xót đứa con trai ruột.
Không biết lần này Giang Tri Tình có tính toán trước để bảo vệ cuộc sống giàu sang hay không?
Mẫn Trạch đưa tôi đến phim trường, công việc sắp tới của tôi là đóng thế võ thuật cho nữ chính trong một bộ phim tiên hiệp.
Triệu Thanh Diễn là một thương nhân sắc sảo, tôi phải chịu khổ tận cùng thì mới xứng đáng với sự bồi dưỡng của hắn.
Nữ chính Diệp Ngữ Hi là ngôi sao nữ được công ty điện ảnh của Triệu Thanh Diễn nâng đỡ, từng đoạt giải Thị hậu.
Mẫn Trạch lấy lòng cô ta: “Đây là người mà anh Diễn cử đến làm thế thân võ thuật cho chị, thân thủ rất tốt, đảm bảo giúp bộ phim của chị đại bạo.”
Diệp Ngữ Hi liếc tôi một cái: “Anh ấy phái cô đến?”
Triệu Thanh Diễn là đại kim chủ của cô ta, nếu cô ta ngửi thấy chút hơi hướng mờ ám giữa tôi và hắn, thì ngày tháng của tôi ở đoàn phim e rằng chẳng dễ chịu gì.
Tôi lễ phép đáp: “Nhà tôi nợ anh Triệu một khoản tiền, anh ấy thương chị, để tôi đến làm thế thân cho chị, coi như trả nợ.”