Chương 9 - Trọng Trọng Nam, Khinh Khinh Nữ

 

Em trai đột nhiên nói, vẻ mặt đầy hứng khởi: “Đúng rồi, họ đã ép chị hai cắt cổ tay, thế là bên họ đuối lý rồi. Họ dám làm ầm lên với nhà mình, sao mình không làm ầm lên ngược lại? Bố, mình kéo vài bác chú ra, lấy chuyện chị hai tự tử để ép nhà họ, xem họ còn dám làm gì!”

 

Tôi hiểu ra ý của em trai, nó muốn đẩy vụ t/ự t//ử của chị hai cho nhà chồng khiến cả hai bên đều có lỗi, từ đó kéo dài chuyện đòi tiền sính lễ. Tôi nhìn đứa em này với vẻ ghê tởm và khinh bỉ, trên khuôn mặt nó hiện rõ sự hoảng loạn, hưng phấn, và cả ác ý, nhưng tuyệt nhiên không thấy một chút lo lắng nào cho chị hai.

 

Tôi nói: “Đó là chị ruột của mày đấy. Miếng bánh máu thịt của chị mày, mày cũng nuốt nổi sao?”

 

Em trai không tỏ vẻ xấu hổ chút nào: “Chị ba, công việc của chị hai đã mất rồi. Nếu nhà mình còn đưa nguyên vẹn tiền sính lễ trả lại, chẳng phải nhà mình thua thiệt lớn sao?”

 

Bố mẹ tôi gật đầu đồng tình.

 

Tôi đột nhiên bật cười: “Có lý lắm. Được thôi, cứ làm theo cách của mày đi.”

 

Em trai tưởng tôi đồng ý thật, mặt nó lộ rõ vẻ tự mãn.

 

Tối hôm đó tôi và chị cả ở lại bệnh viện với chị hai, còn em trai và bố tôi ở lại chăm mẹ. Tôi kiếm cớ về nhà để cất hành lý nhưng thật ra là đi tìm sổ hộ khẩu.

 

Phải, lần này về mục đích chính của tôi là chuyển khẩu.

 

Lúc trước khi tôi lên đại học thì đã muốn chuyển hộ khẩu đi nhưng bố mẹ cứ tìm đủ mọi lý do để từ chối. Tôi biết họ sợ gì, chẳng qua là sợ sau này tôi định cư nơi khác, họ không thể hút máu tôi được nữa.

 

Mẹ tôi thích giấu đồ dưới đầu giường, quả nhiên tôi tìm thấy sổ hộ khẩu dưới tấm đệm.

 

10

 

Tôi nói với chị cả rằng tôi đi tìm luật sư tư vấn, chị cả tin ngay. Tôi cầm sổ hộ khẩu bắt taxi về làng, mang theo giấy báo nhập học, chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, và làm xong giấy chuyển khẩu.

 

Khi con dấu được đóng xuống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Chị cả gọi điện: “Em ở đâu rồi? Luật sư nói sao?”

 

Tôi bịa chuyện: “Thôi đừng nhắc nữa, chuyện này ầm ĩ khắp nơi rồi. Em vừa mở miệng, người ta đã hỏi có phải vụ ở trường cấp hai không. Em hỏi ba nơi rồi, nơi nào cũng biết chuyện trường cấp hai, còn ngược lại dò hỏi nhà mình. Em sợ lộ hết nên không dám nói rõ.”

 

Thị trấn nhỏ, người không đông lắm nên ai cũng quen biết nhau, nhất là trường học, gần như nửa thị trấn có con em học ở trường cấp hai. Hôm qua chắc cả thị trấn đều đã nghe chuyện.

 

Vậy nên chị cả không nghi ngờ gì, chị có vẻ lo lắng: “Hay là em thuê xe đi sang huyện bên tìm luật sư đi.”

 

Nhưng tôi từ chối.

 

Giấy chuyển khẩu đã trong tay, mục đích về lần này của tôi đã hoàn thành, tôi không việc gì phải tự đẩy mình vào đống bùn nhơ này nữa.

 

Tôi nói: “Nếu không phải em phát hiện ra con dấu giả thì người hưởng lợi lớn nhất chính là thằng út. Giờ chuyện đã bung bét thế này, không thể giải quyết nổi nữa, chẳng lẽ không phải kẻ khởi xướng nên chịu trách nhiệm hay sao? Sao mình phải xông vào chịu trận chứ?”

 

Chị cả khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi lại đổi thái độ.

 

Tôi tiếp tục: “Để thằng quý tử nhà mình đi giải quyết đi, cùng lắm thì vào tù ngồi vài năm, cũng đâu có ch/ết được.”

 

Chị cả: “Nó mới học năm nhất đại học thôi, vẫn còn là trẻ con mà…”

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Trẻ con? Nó nhắm mắt tính toán, ăn máu thịt của chị hai không chút đắn đo, thế mà chị bảo nó là trẻ con? Chị thương thì chị đi mà lo cho nó.”