Chương 7 - Trọng Trọng Nam, Khinh Khinh Nữ

 

Chu Phỉ Phỉ là chị hai tôi.

 

“Chu Phỉ Phỉ trả lại hai mươi vạn tiền sính lễ!”

 

Người xung quanh xem náo nhiệt vây kín trước cổng trường, bảo vệ trường cố gắng đuổi nhóm người kia đi nhưng không thành, đám đông bàn tán xôn xao về “Chu Phỉ Phỉ”. Tài xế taxi quay đầu lại nhìn chúng tôi như đang xem kịch: “Mấy người có quan hệ gì với cô Chu Phỉ Phỉ đó?”

 

Lúc này đám đông bỗng trở nên hỗn loạn.

 

Tôi và chị cả xuống xe, chen vào đám đông, chỉ thấy chị hai đang đứng ở phòng bảo vệ, gương mặt giận dữ hô to: “Tôi không có lừa hôn, tôi đã báo cảnh sát rồi, đừng có vu khống tôi!”

 

Đôi vợ chồng trung niên định xông vào đánh chị ấy nhưng bảo vệ trường đã chắn trước mặt chị hai, dù vậy họ vẫn nắm chặt lấy cổ áo chị. Chị hai đi giày cao gót, bị kéo mạnh nên mất thăng bằng, ngã lăn ra đất. Cuối cùng tôi và chị cả cũng chen vào được, chị cả vội vàng đỡ chị hai đứng dậy, định đưa chị vào trường.

 

Tôi cũng đi theo vào, nắm lấy chị hai kéo đi.

 

Ngay sau đó một cú đánh mạnh vào phía sau đầu chị hai, trứng gà vỡ tan, lòng trắng bắn đầy mặt tôi.

 

Chị hai quay lại chửi lớn: “Cút mẹ mày đi, lão già, mày ném cái gì đấy?”

 

Chỉ trong chốc lát một cơn mưa trứng thối và rau héo ào ạt ném về phía chúng tôi. Tôi vội cởi áo khoác che đầu rồi lao mình chạy, chị hai vì quá kích động định xông lên đánh nhau nhưng lại bị trứng thối dội lên đầu, lòng trắng dính đầy mặt.

 

Chị cả và bảo vệ phải hết sức ngăn cản mới lôi được chị hai đi, ba người bọn họ trong tình trạng nhếch nhác, chui vào phòng tập thể giáo viên của chị hai.

 

Tôi chạy kịp, ngoài chiếc áo khoác và mặt bị dính bẩn ra thì người không sao.

 

Chị cả và chị hai thì khổ sở, gần như người họ ướt đẫm trứng gà. Hai chị em họ vào nhà tắm trong phòng tập thể để rửa ráy, còn tôi ngồi ngoài lau mặt bằng khăn ướt.

 

Chị cả hỏi: “Sao bên nhà chồng em lại biết được?”

 

Chị hai khóc nói: “Hôm kia em mới kể với họ.”

 

Tôi tức đến không thốt nên lời: “Chu Phỉ Phỉ, não chị bị kẹt cửa rồi à? Chuyện như vậy mà chị cũng dám đi kể khắp nơi, còn nói với nhà chồng nữa, chị nghĩ tình cảm của mấy người bền vững lắm sao?”

 

Chị hai gào lên trong tiếng khóc: “Chu An An, em dựa vào cái gì mà mắng chị? Chị đâu có biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này? Em thôi cái trò làm thầy bói sau sự kiện đi, biến đi! Biến đi…”

 

Tôi tức giận ném mạnh cái khăn xuống: “Biến? Chị nói đúng đấy, đáng ra tôi không nên về đây làm gì, cái lòng tốt này coi như là cho chó ăn rồi.”

 

Chị hai hét lên: “Chu An An, mày giả tạo lắm! Mày không phải về đây để giúp tao, mà là để cười nhạo tao!”

 

Tôi tức đến đau cả đầu: “Tôi cười nhạo chị? Chị có não không hả? Tôi cũng bị trứng gà vỡ nát bắn đầy mặt đây này! Ai mới là kẻ bị cười nhạo? Tôi và chị cả cũng là trò cười đấy!”

 

Tôi với chị hai cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai, chị cả muốn can ngăn mấy lần nhưng không chen vào nổi. Tiếng thét chói tai của chị hai cao đến mức gần như xuyên thủng màng nhĩ, sau đó có tiếng gõ cửa bốn năm lần mà chúng tôi mới nghe thấy.

 

Người đến là đồng nghiệp của chị hai, anh ta nói cảnh sát đã tới, những người bên ngoài đã giải tán, bảo chị hai mau đi đi.

 

Ngoài ra anh ta còn truyền đạt ý của ban lãnh đạo nhà trường, dặn chị hai không cần đến trường trong thời gian này, vấn đề về tác phong cá nhân của chị sẽ được họp bàn, chị hai nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.