Chương 4 - Trọng Trọng Nam, Khinh Khinh Nữ

"Em cũng nên xem lại mình học ngành gì, trên mạng người ta nói rồi, con gái học kỹ thuật khó tìm việc lắm, sau này chưa chắc em đã kiếm việc được như tôi..."  

 

Tôi nghe vài giây rồi thoát ra, chị hai vẫn không ngừng gửi thêm mấy tin nhắn thoại dài 60 giây nữa.  

 

60 giây là giới hạn của tin nhắn thoại chứ không phải giới hạn của chị hai. Tôi không muốn cãi nhau với chị ấy, cũng không muốn tự mình tức giận nên không thèm mở lên.  

 

Chị cả thấy chị hai nói mãi không dứt thì vội vàng ra mặt giảng hòa: “Em hai à, đi thôi, mọi người đừng cãi nhau đừng đánh nhau nữa, để chị gọi điện về nhà hỏi thử, còn em nữa, em cũng đừng nói tung lung không chứng cứ.”

 

5

 

Tôi và chị hai có lẽ bắt đầu có hiềm khích từ thời cấp hai. 

 

Chị hai chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng hồi đó ở quê đi học muộn, chị ấy học cũng không giỏi, bị lưu ban một năm. Cuối cùng, tôi và chị ấy học cùng một lớp, cùng một năm. 

 

Lên cấp hai, tôi và chị hai chuyển lên huyện học. Lúc đó chất lượng giáo dục ở quê không tốt, tôi và chị ấy thường xuyên nằm cuối bảng xếp hạng. Tôi thì có lợi thế là mặt dày, gần như sau mỗi tiết học đều lân la hỏi thầy cô bài vở. Nhờ vậy mỗi ngày tôi miệt mài học, dần dần tôi đã theo kịp bài vở, điểm số cũng từ từ cải thiện. 

 

Còn chị hai thì bận rộn yêu đương...

 

Thành tích tốt của tôi khiến mẹ tôi hãnh diện, trong khi điểm kém của chị hai làm bà rất xấu hổ. Không biết từ khi nào, mẹ bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn và ngày càng ghét chị hai. Mẹ thường mắng chị ấy: "Mày ăn hơn em mày hai năm cơm mà tao thấy ăn phí cơm! Không bằng ra mà nuôi lợn, một con lợn còn hơn mày!"

 

Từ đó quan hệ giữa tôi và chị hai trở nên kỳ lạ.

 

Sau đó lên cấp ba, tôi thuận lợi lên lớp chọn, còn chị hai chỉ được vào lớp thường. Lúc đó chúng tôi không ngờ rằng sự khác biệt giữa các lớp lại lớn đến vậy.

 

Giờ ăn trưa, lớp chọn được tan sớm để ăn trước. Ngày nghỉ, lớp thường được nghỉ, còn lớp chọn vẫn phải học tiếp.

 

Khi có chuyên gia dự đoán đề thi đại học, lớp chọn được ngồi trong hội trường lớn 300 người nghe giảng và tương tác với chuyên gia, còn lớp thường thậm chí không có tư cách bước vào cổng.

 

Không phải là không có học sinh không phục, nhưng trưởng khoa chỉ nói một câu: "Có cho các em vào nghe thì các em cũng không hiểu gì."

 

Đề thi vàng trường trọng điểm, lớp chọn mỗi tuần một đề, lớp thường thậm chí không biết đề thi trông như thế nào.

 

Khoảng cách cứ thế dần dần nới rộng...

 

Tối 25 tháng 7, đúng đêm công bố điểm thi đại học, không một ai trong chúng tôi ngủ được. Tôi nhập mã số thẻ dự thi và số chứng minh thư một cách suôn sẻ. 

 

Khi trang web hiện ra... 

 

648 điểm!

 

Chị cả kinh ngạc kêu lên: "Điểm cao thế! Em gái giỏi thật!"

 

Năm đó điểm chuẩn của tỉnh Sơn Hà là 520 điểm! 

 

Với số điểm này tôi có thể chọn bất cứ ngành hot nào của các trường 985 tầm trung, thậm chí có thể mơ tưởng đến những ngành ít người chọn của các trường cấp cao…

 

Lúc đó, chị hai ném điện thoại một phát làm âm thanh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi rồi chạy vào phòng. 

 

Mẹ tôi nhặt lên xem.

 

428 điểm, chỉ vừa qua ngưỡng điểm nhánh hai.

 

Chị hai buồn bã khóc lóc không ngừng, chị ấy càng khóc thì mẹ càng mắng, còn bố thì hút thuốc liên miên. Cậu em trai nghịch ngợm của tôi lại càng thêm dầu vào lửa, cầm máy tính bấm loạn lên và dí sát mặt chị hai: 

 

"Quy về 0! 648 trừ 428 bằng 220! Quy về 0 rồi, không còn gì là không còn gì, không còn gì cả lêu lêu lêu! 648 trừ 428 bằng 220!"

 

Làm chị hai càng khóc thảm thiết hơn.