Chương 2 - Trọng Sinh Trước Ngày Tận Thế

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đúng lúc ấy, Phác Quốc Xương cùng nhân tình Lưu Yên Yên trở về.

Hai người kéo theo mấy thùng lớn, nhưng lại phát hiện… khóa cửa đã mở không nổi.

2

Tôi nâng ly rượu vang, lắng nghe tiếng bọn họ đập cửa, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Phác Quốc Xương vòng ra cửa sổ sát đất, thấy tôi đang ung dung phơi nắng uống rượu thì tức đến nỗi đập mạnh vào kính.

“Thẩm Hựu Vi, mau mở cửa!”

Tôi lười biếng liếc mắt nhìn anh ta, chẳng thèm phản ứng.

Phác Quốc Xương lập tức nổi giận, hắn giơ chân muốn đá vỡ kính, nhưng phát hiện nó cứng rắn như thép.

Hắn dường như cuối cùng cũng nhớ ra, chính mình đã gọi đội thi công đến gia cố biệt thự.

Nén lại cơn giận, hắn gượng cười:

“Vợ à, anh mua rất nhiều quà cho em và Kỳ Kỳ, cho anh vào được không?”

Phía sau, Lưu Yên Yên cũng hạ thấp vành nón, giả vờ như người giao hàng.

Tôi liếc một cái, khẽ cười lạnh.

Kiếp trước bọn họ cũng dùng trò này lừa mẹ con tôi.

Vừa vào cửa, chúng đã bỏ thuốc trong thức ăn tôi nấu.

Đến khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình ngã vật trên sàn.

Cặp cẩu nam nữ kia lại còn ngang nhiên lăn lộn trên tấm thảm phòng khách ngay trước mặt tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, Lưu Yên Yên còn cười, hỏi Phác Quốc Xương rằng có thấy như vậy càng kích thích không.

Tôi phẫn nộ gào lên muốn lao tới, nhưng toàn thân mềm nhũn, không nhúc nhích nổi.

Con gái bị tiếng hét làm cho tỉnh, vừa khóc vừa chạy xuống hỏi:

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

Tôi vừa chửi được một câu “đồ cẩu nam nữ”, thì miệng đã bị Phác Quốc Xương lấy băng keo dán chặt.

Sau đó, hắn cùng Lưu Yên Yên khiêng tôi ném ra ngoài.

Con gái tôi lao tới cắn tay Lưu Yên Yên, cũng bị ả ta quẳng ra.

Thuốc trong người tôi phải đến nửa đêm mới tan.

Nhưng đúng vào 0 giờ, xác sống bùng phát.

Tôi ôm con, không còn đường chạy, chỉ có thể liều mạng đập cửa kính biệt thự.

Nhìn tôi toàn thân bê bết máu cầu xin hắn thả con bé vào, trong mắt Phác Quốc Xương thoáng lóe một tia dao động.

“Anh Phác, anh vốn chẳng thích con tiện nhân này, con gái nó giữ lại cũng là tai họa thôi. Sau này em sẽ sinh con trai cho anh, có được không?”

Lưu Yên Yên đứng bên cạnh khuyên.

Phác Quốc Xương cắn răng, gật đầu.

“Thẩm Hựu Vi, cô đã bị cắn rồi, phế vật. Nếu tôi cứu con bé, chưa chắc nó sau này không báo thù cho cô. Thế nên, hai mẹ con cùng chết đi!”

Chúng ôm nhau cười, nhìn tôi và con bị bầy xác sống xé xác ngay ngoài cửa kính.

“Anh nói xem, tiện nhân này biến thành xác sống rồi có còn tiện nữa không?” Lưu Yên Yên mỉa mai.

Tôi bỗng cảm thấy toàn thân dâng trào sức mạnh, lý trí sắp mất, biết mình sắp hóa thành xác sống.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi gào thét vung tay đập mạnh vào kính.

Phác Quốc Xương nổ súng, bắn nát đầu tôi.

Câu nói lạnh như băng của hắn đến giờ tôi vẫn nhớ:

“Không đâu, cô ta không còn cơ hội nữa rồi.”

Sau đó, hắn lia súng giết sạch lũ xác sống ngoài cửa, ngay cả con gái tôi cũng không tha.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, Phác Quốc Xương đã chẳng thể gọi là người!

Giờ phút này, nhìn hắn ở ngoài cửa vừa dỗ ngọt vừa cầu xin, tôi chỉ thấy ghê tởm.

“Anh khỏi diễn kịch nữa, tôi cũng đã trọng sinh.”

“Thế nên, đừng phí công, tôi sẽ không bao giờ cho anh và con tiện nhân kia vào nữa.”

“Các người tự lo đi!”

Bên ngoài, Phác Quốc Xương sững sờ vài giây, rồi gầm lên giận dữ.

3

“Thảo nào con heo ngu này lại biết bảo người ta đổi khóa!”

Sau lưng hắn, Lưu Yên Yên cũng không giả vờ nữa, tháo mũ, lo lắng nói:

“Anh Phác, chúng ta mau nghĩ cách vào đi. Anh chẳng phải nói nửa đêm 12 giờ xác sống sẽ xuất hiện sao?”

Ánh mắt Phác Quốc Xương trở nên dữ tợn.

“Thẩm Hựu Vi, mày chờ đấy, lão tử vào được thì sẽ chặt mày ra từng khúc cho xác sống ăn!”

Hắn lôi từ thùng hàng ra một cái cưa điện, chĩa thẳng vào kính cửa sổ.

Lửa tóe ra bắn tứ phía, vậy mà kính vẫn nguyên vẹn, không một vết xước.

Ném cưa điện sang một bên, hắn nghiến răng rút ra cái búa tạ khổng lồ.

Hai người hợp sức giáng xuống cửa kính, âm thanh vang trời, thế nhưng vẫn không suy chuyển.

Tiếp đó, họ thử hết mười mấy loại công cụ và vũ khí trong thùng.

Mặt trời dần lặn xuống, sắc trời tối sầm.

Lưu Yên Yên nhắc nhở:

“Giờ chỉ còn cách dùng vũ khí bí mật thôi.”

Ánh mắt Phác Quốc Xương lóe sáng, hai kẻ lập tức rời đi.

Nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng động long trời lở đất.

Chúng lái tới một chiếc xe bọc thép hạng nặng!

Hắn ra lệnh cho Lưu Yên Yên chĩa pháo thẳng vào cửa biệt thự.

Ầm!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)