Chương 7 - Trọng Sinh Thay Em Gả

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Một người cả đời tôn sùng, gần như tôn thờ chồng mình, lại còn có cô con gái được cưng chiều bên cạnh, thì người đầu tiên bị đem ra làm vật hi sinh… cũng chính là bà.

Bố tôi khúm núm cúi đầu trước gã cầm đầu:

“Anh Vương, tôi không nói dối đâu, con gái lớn của tôi đang ở đây, chỗ này cực kỳ an toàn, chắc chắn trong đó còn rất nhiều đồ ăn và vật tư. Tất cả là của anh đấy!”

Ông ta chắc mẩm tôi sẽ nhượng bộ, giống như kiếp trước tôi từng nhượng bộ họ vậy.

Nhưng chuyện bây giờ đã khác.

Lúc trước tôi giữ họ lại là để ổn định vượt qua giai đoạn đầu của tận thế.

Còn bây giờ — tôi chuẩn bị lên đường. Không ai có thể ngăn được tôi.

Bố tôi liếc nhìn tôi, cười nịnh với gã cầm đầu:

“Con gái lớn của tôi chưa từng có bạn trai, người thì trắng trẻo sạch sẽ, đảm bảo anh hài lòng.”

Tôi nghe mấy lời kinh tởm đó, ánh mắt lập tức chuyển qua Giang Tình An.

Cô ta cũng bị bán đi như vậy à?

Hay là… tự nguyện?

Rất nhanh, tôi đã có được câu trả lời.

Chỉ thấy Giang Tình An dịu dàng dựa vào gã kia, mềm giọng nũng nịu:

“Anh Vương~ Giúp em giết chị ta đi. Tối nay em mặc anh muốn làm gì thì làm. Cả chuyện lần trước anh nói… cũng được nhé~”

Nhìn đám người thối rữa cả tâm hồn kia, tôi không còn do dự nữa.

Tôi rút súng, một phát bắn chết tên cầm đầu. Sau đó là từng tên còn lại, từng viên đạn ghim vào đầu họ không sai lệch.

Chỉ còn lại bố tôi và Giang Tình An, đứng ngây ra, mặt trắng bệch.

Thấy tôi chưa nổ súng về phía họ, ánh mắt cả hai lập tức sáng rực.

“Hoàn Hoàn, bố cũng bất đắc dĩ thôi! Nếu không làm vậy, bố làm sao có cơ hội gặp lại con!”

“Đúng đó chị! Mẹ… mẹ đã mất rồi… Giờ chỉ còn lại chúng ta, không giúp nhau thì còn ai giúp nữa chứ?”

Tôi cười khẩy: “Giúp nhau? Các người không lấy tôi làm mồi cho xác sống là tôi đội ơn lắm rồi đấy.”

Không để họ kịp nói thêm lời nào, tôi lên xe, mở cổng và đạp ga lao vút đi.

Tiếng động cơ gầm rú khiến hai người phải vội vã né tránh.

Xuống đến chân núi, tôi vẫn thấy có gì đó chưa yên tâm.

Chợt nhớ ra — lý do khiến tôi quyết định lên đường sớm không chỉ vì hết thời gian.

Mà còn vì… quanh biệt thự đã xuất hiện xác sống lảng vảng.

Gần đây, số lượng ngày càng nhiều.

Vừa rồi, có rất nhiều người chết ở đó, máu me đầy đất.

Mà tôi biết chắc, bố tôi và Giang Tình An sẽ không từ bỏ căn biệt thự đó đâu.

Bố Giang tức tối nhìn chiếc xe tôi lái khuất bóng, rồi quay đầu, ánh mắt rực sáng khi nhìn căn biệt thự.

“Cuối cùng cũng đến rồi. Có chỗ này, sau này khỏi lo xác sống… Ưm—”

Ông ta chưa nói dứt câu thì mắt mở to sững sờ nhìn Giang Tình An.

“Con… sao con có thể…”

Không kịp để ông ta hỏi hết câu, Giang Tình An nở nụ cười độc ác, đâm con dao găm thẳng vào tim ông ta, rồi vặn mạnh.

Máu phụt ra tung tóe.

Ánh mắt cô ta điên dại: “Bố à, bố từng nói bố thương con nhất mà, vậy giờ nhường cho con đi.

Giang Ngữ Hoàn cũng bỏ đi rồi, chứng tỏ vật tư trong đó không còn nhiều. Hai người chúng ta chắc chắn không đủ dùng.”

“Bố cũng già rồi, nên nhường cơ hội sống cho con chứ. Con còn trẻ, con không muốn chết!”

“Làm người thì phải tàn nhẫn — chính bố dạy con điều đó mà.

À, bố có biết mẹ chết thế nào không? Con sợ quá nên lỡ tay đẩy nhẹ một cái, bà ấy đập thẳng vào lũ xác sống.”

“Còn nữa… năm đó bố mẹ mời thầy bói về xem mệnh ấy, cái mệnh ‘sao quả tạ cô độc suốt đời’ ấy thực ra là của con.

Con sợ quá, nên âm thầm đổi với Giang Ngữ Hoàn. Xem ra, con làm đúng thật rồi.”

Bố Giang trợn mắt, miệng há ra rồi lại ngậm lại, ánh mắt đầy hối hận.

Đến tận giây phút cuối đời, ông ta mới nhận ra — Cô con gái nhỏ luôn tỏ ra yếu đuối kia, thực chất là loài lang sói không đáy.

Ông ta… đã nhìn nhầm người.

Trong hối hận tột độ, bố Giang ra đi.

Giang Tình An rút mạnh con dao ra, ánh mắt say mê nhìn tòa pháo đài kiên cố trước mặt:

“Cuối cùng… cũng là của mình rồi. Không còn ai tranh giành nữa.”

Cô ta lục soát hết đồ đạc trên xác những kẻ vừa bị giết, rồi loạng choạng bước vào biệt thự.

Ngay khi cô ta định đóng cửa lại, một bóng đen lao ra từ góc tối, cắn chặt lấy cổ cô ta.

“Không… Không thể nào… Đây sao có thể có xác sống… lúc nãy… rõ ràng là người giết nhau mà…”

Cô ta ngã sấp xuống, toàn thân lạnh toát, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô ta mơ hồ nhìn thấy cổ con xác sống đó… hình như có thứ gì đó đang đung đưa.

Cô ta dùng hết sức lực còn lại, giật mạnh — và nhận ra… Là chiếc vòng cổ quen thuộc.

Một cơn choáng váng ập đến. Cô ta hoàn toàn bất động.

Đây là sợi dây chuyền cô ta từng tự tay làm để dỗ mẹ Giang vui lòng vào năm mười tám tuổi, trên mặt dây còn khắc tên cô ta và mẹ.

Vậy… con zombie vừa cắn chết cô ta, chính là người mẹ mà cô ta và bố Giang đã bỏ lại ở chân núi để thử nghiệm rủi ro sao?

Giang Tình An hoảng loạn ném phăng sợi dây chuyền đi, miệng không ngừng rít lên chửi rủa:

“Mày muốn giết thì đi giết con tiện nhân Giang Ngữ Hoàn ấy! Giết tao làm gì? Không phải mày nói mày thương tao nhất sao?”

“Bố đem tao bán cho mấy thằng khốn kia chơi đùa, mày thì lại muốn ăn thịt tao! Rõ ràng mày từng nói yêu tao nhất cơ mà! Toàn lũ dối trá, toàn là lũ khốn nạn!”

Nhưng kẻ đang cắn xé cô ta giờ đây chỉ còn là một cái xác biết đi không còn ý thức, chỉ biết rên rỉ gặm nuốt từng thớ thịt của cô ta.

Không rõ bao lâu trôi qua giữa cơn đau đớn tận xương tủy, Giang Tình An dần im tiếng,

không còn nguyền rủa nữa, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)