Chương 2 - Trọng Sinh Làm Đứa Trẻ Sói
ta cũng không muốn mà! Nhưng ta có cách nào khác đâu?
Ở cái tuổi “có sữa là mẹ” này, một ngụm sữa sói nóng hổi cũng đủ để duy trì mạng sống.
Nhưng sói con thường chỉ bú sữa từ 5–8 tuần rồi cai.
May mắn thay trong bầy có nhiều sói mẹ trưởng thành, chúng thay phiên nhau sinh con.
ta liền nhân cơ hội bò qua bú nhờ.
Cứ như thế, trong hang sói, dựa vào việc được các sói mẹ thay phiên nuôi dưỡng, ta rốt cuộc cũng sống sót đến năm ba tuổi.
Ba tuổi, ta cuối cùng cũng biết đi, biết chạy, có thể tự do hành động, ta bắt đầu sống nhờ hái trái dại và nấm.
Thỉnh thoảng ta tránh khỏi bầy sói, đến nơi không người để học nói.
Quay lại bầy thì ta lại thử giống chúng mà “ngao u” kêu lên.
Sói con lớn lên sẽ phải tự lập ra ngoài kiếm ăn, có con còn thành lập bầy sói của riêng mình.
Cho nên trong bầy sói của chúng ta ngoài sói vương quanh năm ra ngoài săn mồi nuôi sống cả bầy, thì còn lại đều là sói mẹ và sói con.
ta biết hiện tại nếu rời bầy thì chắc chắn không thể sống nổi, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Nhưng ta cũng không rảnh rỗi.
Mỗi lần đến lượt ta ra ngoài săn mồi, ta luôn đi theo hướng chưa từng đi, để chuẩn bị cho ngày rời đi sau này.
Quá trình này gian nan và dài đằng đẵng.
ta mất tròn hai năm, cuối cùng ở góc tây nam khu rừng phát hiện một thôn làng, tuy chỉ có mười mấy hộ dân thưa thớt, nhưng ít nhất cũng cho ta cơ hội quay về nhân gian.
Thế nhưng cho dù tìm được làng, ta cũng không có chỗ ở.
Vì vậy ta bắt đầu tìm xem gần góc tây nam có hang núi nào thích hợp hay không.
Cuối cùng sau một tháng, ta tìm được một hang núi, khoảng ba mét vuông, địa thế hơi cao, lượng mưa bình thường không đến mức làm ngập.
Cửa hang quay về hướng nam, ánh sáng dồi dào, trong hang không ẩm thấp.
Quan trọng nhất là, cách thôn nhỏ chỉ nửa canh giờ đi đường.
Thế là ta nhân lúc hằng ngày ra ngoài, mang từng bó rơm khô vào hang để bố trí.
Cái chậu tắm nhỏ cùng tấm chăn gấm hồi nhỏ dùng để bọc ta vẫn còn, ta cũng chuyển hết vào hang.
Đợi đến khi mọi thứ sắp xếp xong xuôi, ta liền giống như những sói con khác, lặng lẽ rời khỏi bầy. Năm đó ta sáu tuổi.
ta rất nhớ món thịt nướng thơm phức, nhưng ta không có đá đánh lửa, không có gia vị, càng không có tiền.
Phải làm sao đây? Đành liều mạng lấy đồ đổi đồ, thử một lần vậy.
ta rút mảnh vải xanh lót trong chậu ra khoác lên người, thắt nút ở eo.
Giờ ta là con người, không thể tiếp tục trần truồng được nữa.
3
ta bưng cái chậu nhỏ, định vào rừng hái ít nấm. Trong rừng nấm là thứ mọc nhiều nhất, dễ sinh trưởng, lấy hoài không hết, lại còn thơm ngon.
Khi ta hái được đầy một chậu nấm, ta quyết định đi thử đến ngôi làng.
ta gõ cửa một căn nhà gỗ dán giấy chữ Phúc ngược, đứng ở cửa gọi, “Có ai không? Có ai ở nhà không?”
“Ai vậy?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên, một người phụ nữ mặc áo vải thô, dáng người nhỏ bé ra mở cửa.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, chào tỷ. Đây là nấm dại muội vừa hái trên núi, có thể đổi với tỷ lấy hai viên đá đánh lửa được không?” Giơ tay không đánh người mặt cười, ta nặn ra nụ cười tươi nhất có thể.
“Em gái nhỏ này từ đâu ta thế, trông lạ mặt lắm.” Người phụ nữ cảnh giác nhìn ta.
“Tỷ tỷ ơi, đừng sợ, muội không phải người xấu. Nhà muội ở bên kia ngọn núi, hôm nay muội với phụ thân vào rừng săn bắn, phải ngủ lại một đêm, nhưng bọn muội quên mang đá đánh lửa. Vì vậy muội mới hái một chậu nấm, muốn đổi với tỷ hai viên đá đánh lửa thôi ạ!”
“Thì ra là vậy, muội chờ chút, tỷ đi lấy đá đánh lửa cho muội.”
“Cảm ơn tỷ.” ta nhận lấy đá đánh lửa, rồi tiếp tục hỏi, “tỷ, tỷ có biết chợ nào náo nhiệt nhất gần đây không? Đi thế nào ạ?”
“Đó, muội thấy con sông trước thôn chúng ta không? Men theo con sông ấy đi về phía đông, chừng hai canh giờ thì sẽ đến Trấn Tân Kiều, chợ ở đó là náo nhiệt nhất vùng này.”
“Cảm ơn tỷ, tạm biệt tỷ nhé!” ta đưa hết số nấm cho tỷ ấy, bưng cái chậu trống trở về hang núi.
Nhân lúc trời còn sáng, ta lại đi hái đầy một chậu nấm, chuẩn bị sáng sớm mai sẽ đi thử ra chợ xem sao.
Ban đêm ở cổ đại thật nhàm chán, ta nằm trên rơm rạ lơ mơ rồi ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh lại, trời vẫn ta đen kịt. Cũng không biết là giờ nào.
ta ôm chậu nấm đầy đi đến chợ. Nhờ vào hai ba năm sống cùng bầy sói, bước chân ta nhanh nhẹn vô cùng. Men theo con đường mà người phụ nữ hôm qua chỉ, đến khi mặt trời lên cao, ta cuối cùng cũng ta được khu chợ ấy.
Quả nhiên chợ rất náo nhiệt, có bán đủ loại đồ ăn, có bán đồ thủ công, có bán thịt bò, thịt cừu, thịt heo, lại có bán cả rau củ tươi, hàng hóa muôn màu muôn vẻ.
ta không biết rõ giá cả, liền tìm một sạp rau quả trông lớn nhất, bước đến hỏi, “Ông chủ ơi, xin hỏi nấm của ông bán thế nào vậy ạ?”
“Ba văn một cân.” Ông chủ nhìn cái chậu nấm đầy trong tay ta, “Nhóc con, mua nhiều nấm thế để làm gì, trong chậu con không phải đã có nhiều rồi sao?”
“Ông chủ, con không phải đến mua, con đến bán nấm đó ạ. Con thấy sạp của ông làm ăn phát đạt, nấm cũng không còn nhiều, chi bằng ông mua nấm của con đi?
Ông yên tâm, tất cả đều là con vừa hái tươi trên núi xuống! Ông bán ba văn một cân, con bán cho ông hai văn một cân có được không?”
Ông chủ nhón một cây nấm trong chậu ta lên xem, “Ừm, đúng là không tệ. Được rồi, nhóc, nấm của con ta lấy hết.”
“Ôi, cảm ơn ông chủ! Ông chủ đúng là người tốt.”
Ông chủ cân cân số nấm của ta, “Tổng cộng năm cân tám lạng, ta tính tròn cho con thành sáu cân nhé, mười hai văn tiền, cầm lấy đi, nhóc con.”
“Cảm ơn ông chủ!” ta xúc động nhận lấy tiền.