Chương 8 - Trọng Sinh Để Thay Đổi Số Phận
“Thành tích kém là do chính mày, còn đổ cho tao ép mày thi rớt? Cho mày một đề thi thử ngồi làm tại chỗ, mày viết nổi năm trăm điểm không?”
“Nói thật nhé, cái kiểu giả vờ yếu đuối này tao nhìn phát ngán rồi. Nếu mày có thể diễn thần như cái mớ bình luận kia, tao còn nể mày một chút.”
Tô Uyển sững người trong vài giây.
Cuối cùng cũng lộ nguyên hình.
Gương mặt không còn vẻ đáng thương, thay vào đó là u ám, lạnh lẽo.
“Tô Niệm, mày có ý gì?”
Tôi cười khẩy, hoàn toàn không để tâm tới cái đau rát trên mặt.
“Mấy cái bình luận nhảm nhí suốt ngày bay lượn trước mặt tao không phải mày cố tình viết ra cho tao xem à?”
“Dìm tao xuống khiến mày thấy sướng đúng không? Đừng gửi nữa, mấy trò đó không khiến tao tổn thương đâu, chỉ khiến tao càng thêm khinh mày thôi. Đồ hèn, chỉ biết chửi sau màn hình.”
Tô Uyển giận đến run cả người.
Lâm Nhiên không hiểu hai đứa đang nói gì.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Uyển cực kỳ khó coi, nên vội vàng chắn trước mặt cô ta.
Tôi chẳng buồn để ý tới hắn.
Hồi cấp ba, tên Lâm Nhiên này cũng từng bị Tô Uyển xúi tới gây sự với Tôi vài lần.
Nhưng Tôi là học sinh đứng đầu khối.
Từng đoạt huy chương vàng kỳ thi vật lý cấp quốc gia.
Là học sinh chuẩn bị vào Thanh Hoa – Bắc Đại.
Ba năm nay, trường Nhất Trung chưa từng có học sinh nào đậu Thanh Hoa – Bắc Đại.
Bọn họ dám động vào Tôi?
Muốn bị đuổi học thẳng tay à?
Khi đó còn có thầy cô ngăn cản nên họ yên phận. Bây giờ, họ cũng chẳng làm gì được Tôi đâu.
Thấy họ sắp nhào tới đánh Tôi.
Tôi móc từ túi ra mấy quả pháo, châm lửa rồi ném thẳng vào người bọn chúng.
Đó là pháo từ lễ khai trương cửa hàng bên cạnh, Tôi nhặt lại được.
Khi da chạm vào pháo cháy, mấy tên du côn bị bỏng nhẹ, máu chảy khắp tay và người.
Không nguy hiểm.
Nhưng đủ khiến tụi nó khốn đốn.
Trong làn khói mù mịt.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tô Uyển.
Khóe môi cong cong.
Cười đầy ẩn ý:
“Tô Uyển, mày không nghĩ thật sự là tao đã thi thay mày đấy chứ?”
12
Nghe vậy, sắc mặt Tô Uyển lập tức tái mét.
Trắng bệch.
Trong mắt toàn là sự hoảng loạn không thể tin nổi.
Giọng nói cũng chua gắt hơn hẳn.
“Mày nói cái gì?”
“Mày không thi hộ tao? Mày…”
Chưa để nó hỏi hết câu.
Tôi nghiêng đầu, nháy mắt tinh nghịch:
“Mày đoán xem?”
Không buồn để ý tới bọn nó nữa, Tôi quay người bỏ đi.
Công việc phát tờ rơi này không làm nổi nữa rồi.
May mà ông chủ tốt bụng.
Trả tiền theo ngày.
Làm nửa tháng, Tôi cũng kiếm được hơn sáu trăm tệ.
Chiều hôm đó đi dạy kèm, phụ huynh học sinh nói với Tôi rằng muốn thuê Tôi dạy cả ngày.
Học sinh đó sẽ vào lớp 12 vào tháng 9.
Nhưng vì vấn đề tâm lý.
Đã nghỉ học hơn nửa năm, không tới trường.
Vừa mới đi học lại mấy hôm thì thấy theo không kịp.
Nên lại về nhà.
Muốn tranh thủ mấy tháng còn lại, nhờ Tôi giúp ôn lại tất cả kiến thức bị bỏ lỡ.
Bao ăn bao ở.
Lương được tăng lên 600 tệ một ngày.
Phụ huynh không thiếu tiền, Tôi tất nhiên cũng vui vẻ kiếm thêm một khoản.
Vừa hay sắp có điểm thi đại học, nếu ở nhà thì thế nào cũng bị chửi mắng một trận, chi bằng chạy đi thật xa, không bao giờ quay lại nữa.
Những ngày dạy kèm trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến ngày có kết quả thi đại học.
Ngay lúc ba mẹ đầy hy vọng, ánh mắt Tô Uyển nửa lo sợ nửa nghi ngờ, điểm thi của Tô Uyển đã có.
0 điểm.
Bỏ thi.
Ba mẹ tức đến phát điên.
Gọi một cuộc điện thoại chửi Tôi tơi bời.
Tôi đặt điện thoại sang một bên, chờ họ chửi xong mới cầm lên, từ tốn đâm cho họ một nhát chí mạng vào tim:
“Nếu là con, gặp chuyện thế này chắc chắn sẽ không mắng con cái đâu, ngược lại còn phải ngọt ngào dỗ dành nữa là khác.”
“Ba mẹ nghĩ mà xem, Tô Uyển coi như tiêu rồi. Với cái đầu óc đó, có học lại một năm cũng thế thôi. Nếu giờ lại chửi nốt đứa con duy nhất có tương lai, thì về già trông cậy vào ai?”
“Trông cậy vào Tô Uyển à? Hôm bữa thái độ nó thế nào ba mẹ cũng thấy rồi đấy, nó sớm đã ghét cay ghét đắng ba mẹ rồi, haha.”
Ba Tôi vẫn cố cãi:
“Tụi tao là người lớn, muốn chửi là chửi, đến lượt mày lên mặt dạy đời à? Mày tưởng có chút tiền đồ là muốn làm gì thì làm hả? Đợi mày về nhà xem tao có dạy lại mày đàng hoàng không! Còn học phí với tiền sinh hoạt, mày mà chọc tụi tao nổi điên thì đừng hòng lấy được một xu!”
Tôi thật sự ngạc nhiên vì sự ấu trĩ của ông ta.
Tôi đã ra ngoài làm thêm kiếm tiền rồi.
Ông ta còn tưởng có thể dùng tiền để trói buộc Tôi.
Không nhịn được, Tôi phản đòn luôn:
“Thật ra con đã trả ơn quá đủ cho em gái rồi.”
“Thật ra con đang lừa ba mẹ đấy. Cho dù ba mẹ có dỗ ngon dỗ ngọt, con cũng sẽ không quay về nữa.”
“Ba mẹ kiểu này, gia đình kiểu này, có quay về cũng chỉ mục rữa thêm thôi. Cái ‘vinh hạnh’ đó, để dành cho cô con gái yêu dấu Tô Uyển đi.”
“Chúc ba mẹ cứ tiếp tục dây dưa, giày vò nhau, ngày nào cũng đừng hòng sống yên ổn. Tạm biệt!”
Nói xong, Tôi lập tức chặn số điện thoại của ba mẹ, em gái, và tất cả họ hàng.
Không chừa lại ai.
13
Tới tháng 9, Tôi tìm được thêm một công việc gia sư khác.
Cùng lúc đó, truyện Tôi viết cũng bắt đầu có tiền nhuận bút.
Tiền tiết kiệm ngày càng nhiều.
Cuộc sống của Tôi ngày càng tốt đẹp hơn.
Còn về phần Tô Uyển, nghe nói ba mẹ bắt nó học lại.
Lâm Nhiên và đám bạn thì vì bị pháo đốt mà bị thương khá nặng, không tìm được Tôi, bèn quay sang bám lấy Tô Uyển, nói là vì bênh vực nó mới bị thương, bắt nó bồi thường.
Chúng nói Tô Uyển là kẻ lừa đảo, điểm cao đều là giả.
Tô Uyển hoàn toàn sụp đổ.
Bản chất thật cũng lộ ra, cả ngày cãi nhau với tụi nó.
Thành tích tụt dốc không phanh.
Trên người cứ vài hôm lại thấy thêm vết thương mới, nghe nói là do bị ba mẹ đánh.
Bị đánh rồi.
Tô Uyển cũng chẳng thèm giả vờ nhu nhược nữa, dù gì cũng đã lật bài ngửa rồi.
Nó cầm ghế phản kháng lại.
Trong nhà hỗn loạn như mớ bòng bong, đúng như Tôi đã nguyền rủa — giày vò lẫn nhau, không ngày nào được yên.
Sau đó có một ngày, ba mẹ cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Biết Tô Uyển hết thuốc chữa.
Muốn quay sang trông cậy vào Tôi, liền mò đến tận trường đại học tìm Tôi.
Lúc đó là học kỳ hai năm hai.
Tiếc là họ đến trễ.
Khi đó Tôi đã lên máy bay sang nước ngoài làm sinh viên trao đổi.
Từ đó trời cao biển rộng.
Tôi chưa từng quay lại cái nhà họ Tô ấy nữa.
(Toàn văn hoàn)