Chương 1 - Trọng Sinh Để Đòi Lại Công Lý
Sau khi trọng sinh, ta vả mặt tiểu sư muội thiên tài của kiếm tông
Ta bị trục xuất khỏi tông môn, về ẩn cư nơi núi rừng, mỗi ngày chặt củi, câu cá, nuôi vịt, chăn trâu.
Thế nhưng toàn bộ kiếm tông lại như phát điên, liều mạng đi tìm ta.
Chỉ vì sau khi ta biến mất, tiểu sư muội thiên tài kia không tiến thêm chút nào trên con đường kiếm đạo.
Kiếp trước, trong đại hội tiên môn.
Bộ “Sương Hàn Thập Tam Kiếm” của tiểu sư muội giống hệt như chiêu thức kiếm pháp ta tự sáng tạo.
Thế nhưng nàng ta lại kiên quyết nói đó là kiếm pháp do gia tộc truyền thừa.
Còn nói bản bí kíp ấy đã bị kẻ gian cướp mất từ hai mươi năm trước, khiến cả nhà nàng ta bị diệt môn.
Ngay lúc ấy, tất cả người trong chính đạo đều khẳng định ta chính là hung thủ diệt môn đoạt bảo kia.
Sư huynh sư đệ đồng loạt ra tay, thề phải đòi lại công đạo cho tiểu sư muội.
Chưởng môn cũng cho rằng ta là kẻ tà đạo, đích thân phế bỏ linh căn của ta, đoạn toàn bộ tu vi.
Ta bị trục xuất khỏi tông môn, trở thành một phế nhân, cuối cùng bị yêu thú xé xác.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức hoàn toàn tan rã, ta vẫn không hiểu nổi—
Rõ ràng là ta sáng tạo ra bộ “Sương Hàn Thập Tam Kiếm”, vì sao nàng ta lại học được?
Rõ ràng là ta sáng tạo ra bộ “Sương Hàn Thập Tam Kiếm”, cớ sao tiểu sư muội lại học được trước ta?
Ta nhắm mắt lại—
Mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày hôm trước đại hội tiên môn.
…
1
Sau núi yên tĩnh, tiếng leng keng va chạm của binh khí kéo hồn ta về thực tại.
Ta kinh ngạc phát hiện: ta đã trọng sinh!
Vừa định hoàn hồn lại, một thanh bảo kiếm bằng huyền thiết cực phẩm lao thẳng đến, mũi kiếm cách cổ ta chưa đến nửa tấc!
“Đồ nhi, luyện kiếm cần tĩnh tâm, tuyệt đối không được phân thần!”
Ta vội vàng nâng kiếm, linh hoạt hóa giải một chiêu đối diện.
Sư tôn gật đầu, thu kiếm chiêu lại, khen ngợi nói:
“Bộ kiếm pháp con tự sáng tạo này quả thật tinh diệu, vi sư cũng tự thấy không bằng. Năm nay đại hội, danh hiệu kiếm đạo đệ nhất chắc chắn thuộc về con.”
Sau đó, người nhẹ nhàng thở dài, đưa tay xoa đầu ta:
“Nhưng đồ nhi à, vi sư chỉ mong con bình an vô sự, thắng thua chỉ là thứ yếu.”
Nghe đến đây, đôi mắt ta bỗng nóng lên.
Từ năm mười lăm tuổi nhập môn bái sư vào phái, ta theo chân sư tôn Bạch Ngọc – người luôn nghiêm khắc nhưng cũng âm thầm bảo hộ ta…
Từ năm mười lăm tuổi nhập môn, bái dưới trướng Bạch Ngọc sư tôn, người luôn đối đãi ta như con ruột.
Kiếp trước, khi chưởng môn định nghiêm hình xử phạt ta, chính sư tôn là người tình nguyện chịu ba mươi ba đạo “Hồn Đinh Tâm Châm” thay ta, chỉ để bảo toàn tính mạng ta.
Nhưng người vì thế mà bị tổn thương nguyên thần, không bao lâu sau liền tiên thăng rời thế.
Nghĩ đến đây, ta cúi đầu, khẽ nhìn thanh trường kiếm phát ra hàn quang trong tay.
Kiếm pháp của Vạn Kiếm Tông mạnh mẽ cứng rắn, lại hoàn toàn khắc với linh căn hệ băng của ta. Dù ta khổ luyện nhiều năm, vẫn chẳng thể lĩnh ngộ tinh túy bên trong.
Lúc ấy, ta liền nảy sinh ý nghĩ: sáng tạo kiếm pháp của riêng mình.
Ta bắt đầu tham khảo các kiếm pháp cổ, tìm điểm giao thoa, rồi chỉnh lý cải biên, tự mình thử nghiệm.
Mỗi một chiêu thức, mỗi một thế kiếm, đều được ta trao đổi với sư tôn để mài giũa, trau chuốt.
Cuối cùng, ta đã sáng tạo ra bộ kiếm pháp này — Tinh Hàn Thập Tam Kiếm.
Nghĩ đến kiếp trước, sau lưng luôn có một luồng hàn ý lạnh lẽo, như có kẻ rình rập phía sau, chờ thời cơ đâm sau lưng ta.
Kiếp trước, vào ngày thứ hai của đại hội tiên môn, ta đã dùng mười ba chiêu thức ấy khiêu chiến tiểu sư muội Mặc Dung Nhược, quyết phân thắng bại.
Nhưng kết quả không phải là vinh quang vang dội, mà là sự nhục mạ, sỉ vả đến từ chính các sư huynh sư đệ của mình.
“Kiều Linh, ngươi học được kiếm pháp của tiểu sư muội từ bao giờ?”
“Kiếm pháp gia truyền của tiểu sư muội mà ngươi cũng dám ăn trộm, thật không biết xấu hổ!”
“Kiếm pháp gia truyền của tiểu sư muội mà ngươi cũng dám ăn trộm? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Vạn Kiếm Tông sao lại có thứ đồ đệ trơ trẽn như ngươi chứ! Mau quỳ xuống xin lỗi tiểu sư muội, còn nữa, giao lại chức quán quân cho nàng ấy!”
Ta cứ ngỡ chỉ là hiểu lầm, liền chủ động đứng dậy, giải thích trước mặt Mặc Dung Nhược về kiếm pháp mà ta đã sáng tạo.
Thế nhưng nàng ta lại rưng rưng nước mắt, chạy đến trước mặt chưởng môn, khóc lóc kể rằng ta là kẻ đã diệt cả gia tộc nàng, đánh cắp bí kíp truyền thừa.
Chỉ trong chốc lát, các sư huynh sư đệ đồng loạt ra tay.
“Kiều Linh, ngươi thật vô sỉ! Vạn Kiếm Tông quyết không chứa loại người như ngươi!”
“Loại người tâm địa hiểm ác, điên cuồng loạn trí như vậy, phải bị phanh thây vạn đoạn để tế linh hồn tiểu sư muội!”
“Còn mặt mũi nào mà sống trên đời? Mau tự phế tu vi nhận tội đi! Thứ nữ nhân độc ác như ngươi, chết còn chưa đủ!”
Ánh mắt của từng người từng người đều ngập tràn ác ý, như thể chỉ mong ta chết ngay lập tức.
2
Ý nghĩ quay về hiện tại.
Thanh kiếm trong tay dường như cũng cảm ứng được cảm xúc của ta, ngân lên một tiếng, làm cả bàn tay ta tê dại.
Ta lập tức bước nhanh về phía võ trường, tìm Mặc Dung Nhược.
Nàng là đệ tử thân truyền mà chưởng môn Lăng Tiêu Tiên Tôn thu nhận ba năm trước, cũng là hậu nhân cuối cùng của thế gia kiếm đạo họ Mặc Dung.
Vì vào tông môn muộn nhất, nên mọi người trong Vạn Kiếm Tông đều gọi nàng là “tiểu sư muội”.
Mặc Dung Nhược có vẻ ngoài trắng trẻo thanh tú, vừa có nét đáng yêu thiếu nữ, lại mang khí chất trầm ổn của dòng dõi thế gia, được cả tông môn từ trên xuống dưới yêu quý vô cùng.
Cũng vì tư chất và xuất thân xuất chúng, Lăng Tiêu Tiên Tôn cực kỳ xem trọng nàng, đi đâu cũng mang theo, từ đại điện cho đến yến tiệc.
Từ khi nàng xuất hiện, những sư huynh vốn xưa nay điềm đạm lãnh đạm bỗng như bị mê hoặc, ngày ngày vây quanh nàng, đến tu luyện kiếm đạo cũng dần lơ là.
Ta không phải chưa từng bóng gió nhắc nhở họ phải chuyên tâm tu hành, nhưng thứ ta nhận lại chỉ là sự châm chọc nhạo báng:
“Ngươi ghen tị với tiểu sư muội à? Đến cả chút danh tiếng cũng muốn tranh giành với nàng, thật đê tiện!”
Ngay cả đại sư huynh – người ta từng thầm mến – cũng lộ rõ vẻ khinh thường:
“Kiều Linh, nếu ngươi có được một nửa sự dịu dàng lanh lợi của tiểu sư muội, ta đã sớm để mắt đến ngươi rồi.”
Nhưng giờ đây, tất cả đều không còn liên quan đến ta nữa.
Khi một lần nữa nhìn thấy Mặc Dung Nhược đang được đám sư huynh vây quanh trên võ trường, ta lập tức kết ấn ẩn thân, lặng lẽ quan sát.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Vài đệ tử ngoại môn mắt sáng rực lên, háo hức nài nỉ nàng biểu diễn lại chiêu kiếm vừa rồi.
Mặc Dung Nhược hất cằm, mặt mày đắc ý:
“Nhìn kỹ nhé, đây chính là tuyệt học truyền gia của nhà họ Mặc Dung — Hàn Sương Thập Tam Thức!”
Ta nghi hoặc nhìn nàng từng chiêu từng thức, càng nhìn càng hoảng hốt — tất cả đều giống hệt bộ kiếm pháp do chính ta sáng tạo, đến cả động tác nhỏ khi nghiêng tay vung kiếm cũng không sai khác chút nào.
Ta sững người trong chốc lát. Chẳng lẽ thế gian thật có chuyện trùng hợp đến vậy?
Nếu ta nhớ không nhầm, tối nay mới là lần đầu ta khổ luyện đến chiêu cuối cùng. Thế mà nàng giờ đây đã thi triển trọn vẹn cả mười ba chiêu.
Nói cách khác, nàng ta học được kiếm pháp này… còn sớm hơn cả ta.
Tuy kiếm pháp này lấy tinh hoa trăm nhà, nhưng không ít chiêu thức biến hóa đều là ta mày mò nghiên cứu nhiều năm, điều chỉnh sao cho phù hợp với linh căn hệ băng hiếm có của mình.
Cả tông môn ba nghìn đệ tử, người có băng linh căn duy nhất chính là ta.
Còn Mặc Dung Nhược là hỏa linh căn, kiếm pháp của nàng lẽ ra phải thiên về cương mãnh rực lửa.
Tại sao nàng lại có thể thi triển một bộ kiếm pháp rõ ràng thuộc về ta — lại còn thuần thục đến vậy?
Chuyện này… quá đỗi bất thường.
Ta cắn chặt môi, đầu óc rối bời, thực sự không sao hiểu nổi… rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Nhưng ta lại không cam lòng từ bỏ kỳ Đại hội tiên môn lần này.
Sư tôn ta đã thất bại khi độ kiếp trăm năm trước, linh đài vỡ nát, người từng là đệ nhất kiếm đạo nay lại bị coi là phế nhân trong tông môn, hứng chịu vô vàn gièm pha, lạnh nhạt.