Chương 8 - Trọng Sinh Để Báo Thù
Vì có kinh nghiệm làm việc trong hầm mỏ ở kiếp trước, tôi một mình xuống mỏ kiểm tra, nhanh chóng loại bỏ hàng loạt rủi ro an toàn.
Tôi còn vạch trần không ít tên quản lý tham nhũng, ăn chặn vật tư lao động của công nhân.
Tác phong quyết đoán, nghiêm khắc của tôi đã giúp nâng cao hiệu quả sản xuất, đảm bảo sức khỏe thể chất lẫn tinh thần cho công nhân.
Nhờ vậy, tôi liên tục được biểu dương, nhanh chóng trở thành lao động tiên tiến của nhà máy.
Cũng nhờ đó, tôi được đề bạt làm trưởng phòng hậu cần, lương cao phúc lợi đầy đủ.
Vợ chồng thủ trưởng cũng lấy làm vinh dự, thậm chí còn nhận con gái tôi làm con nuôi, nuôi nấng thành đứa trẻ trắng trẻo, mũm mĩm.
Năm thứ hai sau khi được thăng chức, tôi mới chính thức đặt vấn đề hôn sự.
Từ Quốc Dương háo hức muốn cưới tôi, còn tôi thì bình tĩnh thong thả.
Tôi dành cho anh ấy nhiều lý trí hơn là tình cảm.
Sau khi bị lừa dối một đời, trái tim tôi đã không thể mở lại hoàn toàn.
May mà anh lại thích chính sự điềm tĩnh và kiêu hãnh đó ở tôi.
Ngày cưới, hàng chục chiếc xe Hồng Kỳ phóng vụt qua đại lộ Trường An.
Tôi ngồi trong xe với chiếc váy cưới trắng tinh, bỗng thấy qua gương chiếu hậu vài bóng dáng quen thuộc.
Thật trùng hợp — là Trần Lâm Trưởng Mẫn và Trần Thăng.
Gia đình ba người từng hào nhoáng rực rỡ ở kiếp trước, nay lại nhếch nhác tả tơi như những kẻ ăn xin.
Thật ra… đúng là ăn xin rồi.
Kiếp trước, họ sống phong lưu nhờ tiền tôi chu cấp.
Còn ở kiếp này, Trần Lâm mất hết thu nhập, Trưởng Mẫn thì không biết quản lý chi tiêu.
Chẳng bao lâu sau là trắng tay, phải ra đường xin ăn.
Tôi từng vài lần bắt gặp Trần Lâm lảng vảng trước cổng mỏ than, định lẻn vào tìm tôi.
“Hồng Mai, có cần dừng xe không?”
Từ Quốc Dương ân cần hỏi, “Vợ cũ anh xa tận bên kia đại dương, chẳng thể mời.
Dù sao thì mời chồng cũ em đến uống một chén, cũng xem như chứng kiến hạnh phúc của tụi mình.”
Tôi xoa trán.
Chứng kiến hạnh phúc gì chứ, rõ là anh đang muốn khoe khoang, làm Trần Lâm thêm đau lòng thôi.
“Không cần đâu.” Tôi nhún vai.
“Tôi với anh ta, đã chẳng còn gì liên quan nữa rồi.”
Về sau, tôi nghe được một vài tin tức từ nhà họ Trần.
Trần Lâm và Trưởng Mẫn cãi vã không ngừng.
Một lần cãi lớn, Trưởng Mẫn giả vờ dọa tự tử, không ngờ Trần Lâm phớt lờ.
Kết quả, giả thành thật, cô ta bị tàu cán đứt làm đôi.
Vì muốn nuôi đứa con trai duy nhất là Trần Thăng, Trần Lâm sống buông thả vài năm, rồi được một người họ hàng giúp xin vào làm công nhân.
Công việc ấy — chính là nghề mà kiếp trước tôi từng làm: xuống hầm mỏ đào than.
Lúc đó, tôi đã là chủ tịch hiệp hội than toàn quốc.
Trong một lần đi thanh tra, tôi phát hiện ra mỏ than đen đó và lập tức ra lệnh đóng cửa.
Nhưng vẫn chậm một bước — Trần Lâm đã mắc bệnh bụi phổi giai đoạn cuối, nhanh chóng nhập viện, không còn sống được bao lâu.
Trước khi chết, tôi đến bệnh viện thăm anh ta một lần.
Anh ta rơm rớm nước mắt nhìn tôi, đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi:
“Hồng Mai… anh nhớ ra rồi…
Nhớ hết những gì kiếp trước em từng làm cho anh…
Anh xin lỗi, xin lỗi em…”
Nhưng tôi lùi một bước, không để anh ta chạm vào dù chỉ một sợi tóc.
Chỉ để lại một hộp trái cây, rồi quay người rời đi.
“Hồng Mai! Hồng Mai!”
“Anh sai rồi!”
Phía sau tôi, là tiếng hét đứt ruột xé tim của anh ta.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Anh ta… không xứng.