Chương 4 - Trọng Sinh Để Báo Thù

Trần Lâm và Trưởng Mẫn liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy hoảng loạn.

Tôi tranh thủ giật lấy chiếc áo trong tay cảnh sát, đặt con gái xuống đất, vội vàng mặc thử.

Tôi sinh con gái bằng phương pháp sinh thường khó, phải vật lộn suốt 48 tiếng mới sinh ra được.

Cũng vì vậy, thân hình tôi phục hồi rất chậm.

Đặc biệt là phần bụng nhão, mặc lại quần áo trước đây, đến nút cũng không cài nổi.

Nhìn từ sau lưng, rõ ràng đã không còn giống dáng vóc thanh mảnh của trước kia.

Trần Lâm nhốt tôi trong phòng củi, để Trưởng Mẫn mặc đồ của tôi ra chợ đen trộn lẫn vào đám người, tưởng rằng có thể hoàn hảo che mắt.

Nhưng anh ta – người gọi là chồng của tôi – lại chưa từng nhận ra rằng tôi đã không còn là cô gái nhỏ vóc dáng thon gọn ngày xưa nữa rồi.

Tôi thử tới lần thứ ba, hai cái nút áo bật tung ra mà bụng vẫn chưa nhét vừa.

Cảnh sát bắt đầu im lặng.

Ánh mắt nghi ngờ dần dần chuyển về phía Trần Lâm:

“Thầy Trần, anh xác định người sáng nay ra khỏi nhà là vợ mình chứ?”

Đúng lúc đó, một người hàng xóm vỗ đùi cái đét:

“Nói tới mới nhớ, quần áo của vợ thầy Trần trước giờ toàn là mặc lại đồ của chị dâu bên nhà chồng đó!”

“Đúng rồi! Cái áo này là hiếm hoi lắm mới thấy cô ấy tự may.”

“Thế chẳng phải là trước kia hai người họ cùng dáng vóc sao? Đều mảnh mai như nhau mà!”

“Thế thì rõ rồi! Bây giờ cô ấy mặc không vừa nữa, thì chỉ có chị dâu là mặc vừa thôi!”

Từng lời, từng chữ khiến trán Trần Lâm toát đầy mồ hôi.

Tôi cầm chiếc áo, bước từng bước về phía Trưởng Mẫn, yêu cầu chị ta cũng hãy chứng minh sự trong sạch của mình.

Chị ta sợ hãi, không ngừng lùi lại.

Đúng lúc ấy — “Bốp!”

Trần Lâm vung tay, tát tôi một cái thật mạnh.

“Trình Hồng Mai, em làm gì vậy hả? Em định vu khống cho chị dâu à?”

“Sáng nay anh đã đích thân đưa chị ấy về nhà mẹ đẻ. Anh có thể làm chứng, chị ấy tuyệt đối không đến chợ đen!”

Cái tát cực mạnh khiến tai tôi ù đi, gần như không còn nghe thấy gì nữa.

Nhưng tôi không hề thấy đau.

Ngược lại, tôi cảm thấy… kích thích.

“Đừng vội thế chứ, Trần Lâm Tôi cười nhạt, “Em đâu có nói là chị dâu đi đầu cơ đâu.”

Tôi quay sang nhìn mẹ chồng – người vẫn đang đứng cuối đám đông – mỉm cười ngọt ngào:

“Trong nhà này, người có thể mặc vừa chiếc áo đó, ngoài chị dâu ra, thì còn có mẹ chồng nữa mà.”

“Nói cho cùng, sáng sớm nay anh đã đưa chị dâu về nhà mẹ rồi, đúng không?”

“Anh là nhân chứng của chị ấy, có thể chứng minh chị ấy vô tội.”

“Vậy thì, người còn lại trong nhà có thể ra chợ đen, chỉ còn… mẹ chồng thôi.”

4

Tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía mẹ chồng.

Bà ta hoảng hốt lùi lại liên tục:

“Tôi… tôi chưa bao giờ đến chợ đen cả!”

Tôi nhếch môi cười khẽ:

“Không phải mẹ chồng thì là chị dâu thôi.”

“Trần Lâm anh nghĩ trong hai người họ, ai đang nói dối?”

Sắc mặt Trần Lâm đen như mực, trông như có thể vắt ra nước.

Anh ta theo bản năng quay đầu nhìn Trưởng Mẫn.

Mặt chị ta đã trắng bệch, mắt ngấn lệ, lặng lẽ cầu xin anh ta.

Trần Lâm nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn mẹ mình thêm lần nữa:

“…Mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi, sao lại có thể làm chuyện phạm pháp thế này được chứ?”

“Mẹ…” – mẹ chồng nhìn anh ta, kinh ngạc đến không thể tin nổi – “Con… con…”

Trưởng Mẫn thở phào nhẹ nhõm, lập tức chặn lời bà ta lại:

“Mẹ à, mẹ cứ vào trong đó cải tạo cho tốt đi.”

“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho con trai và cháu trai của mẹ.”

Cô ta đặc biệt nhấn mạnh ở hai chữ cháu trai.

“Không… không phải tôi… là… là Trưởng Mẫn cô ta…”

Mẹ chồng tôi không cam lòng, còn muốn giải thích.

Nhưng tiếng bà ta đã bị nhấn chìm trong tiếng chửi mắng ồn ào của đám đông hàng xóm.

Cảnh sát cũng không khách sáo, lập tức còng tay bà ta, áp giải lên xe, thản nhiên rời đi.

Cho đến khi khói xe tan hẳn, Trần Lâm mới bất ngờ quay đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn tôi:

“Không ngờ đấy, Trình Hồng Mai, em đúng là thâm hiểm!”

Thấy anh ta đã đoán ra mọi chuyện, tôi cũng không che giấu nữa, mỉm cười:

“Chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi mà.”

“Cô…!” Trần Lâm tức đến đỏ bừng mắt:

“Cô là thành phần xấu, sau này cũng chẳng có tiền đồ gì! Đi tù vài năm thì đã sao?”

“Trình Hồng Mai, cô đúng là ích kỷ đến tột cùng!”

Tôi ích kỷ đến tột cùng sao?

Những ký ức khổ cực trong tù của kiếp trước như thủy triều dâng lên trong đầu.

Tôi thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn anh ta:

“Tốt nhất anh nên chuẩn bị quần áo và tiền bạc, đem vào thăm nuôi mẹ anh sớm đi.”

“Phần tử đầu cơ trong tù là tầng lớp thấp nhất đấy. Không có ai chăm lo thì khổ lắm đấy.”

Trần Lâm đương nhiên biết điều đó.

Nhưng anh ta biết rõ mà vẫn nhẫn tâm lừa tôi đi thay tội.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)