Chương 14 - Đối Đầu và Sự Đấu Trí - Trộm Trứng
14
Mặt Đằng Xà trắng bệch không còn giọt máu, từ đằng xa nhìn đăm đăm về phía ta: “Thực xin lỗi.”
Phượng Hoàng cay nghiệt chất vấn: “Ngươi là cái thá gì mà muốn giết nàng! Trả lời ta!” Đôi mắt đen nhánh nhướng lên, sắc mặt tối sầm, khuôn mặt tuấn nhã tràn ngập sát khí.
Ngọc Dao run run rẩy rẩy tiến tới: “Là Phượng Hoàng! Ngươi có còn nhớ ta không? Là ta, là ta mỗi ngày dùng linh hoa linh thảo nuôi nấng ngươi, còn dùng hỏa dương ra sức giúp đỡ ngươi tu luyện, ngươi có còn nhớ ta không?”
Phượng Hoàng buông Đằng Xà ngã dúi dụi trên đất, mặt âm trầm.
Ánh mặt lạnh lùng không một tia cảm xúc nhìn Ngọc Dao: “Hóa ra là ngươi.”
Đến lượt ta trầm ngâm, Phượng Hoàng thần quân này không lẽ cũng…… cũng chung tình Ngọc Dao sao?
Khóe miệng Ngọc Dao nhếch lên lên, đi đến bên cạnh Phượng Hoàng, ánh mặt để lộ rõ ràng vẻ tham lam cùng đắc ý: “Là ta, Ngọc Dao.”
Bàn tay cô ta giơ lên dường như muốn chạm vào mặt Phượng Hoàng, đuôi mắt Phượng Hoàng đỏ lên, ánh mắt sắc bén: “Bàn tay này của ngươi dám đánh nàng?”
Ngọc Dao sững người lại, chốc lát không hiểu lời nói của Phượng Hoàng: “Sao?”
Trong nháy mắt hai tay của Ngọc Dao khoanh lại thành một tư thế vô cùng quỷ dị, đồng thời kèm theo tiếng thét thất thanh của cô ta
Phượng Hoàng lia ánh mắt tràn ngập tức giận cùng trào phúng nhìn về phía đằng xà: “Rõ ràng không phải nàng, khác biệt lớn đến như vậy mà ngươi vẫn có thể nhận sai!”
Ánh mắt Phượng Hoàng tối sầm tiến them một bước đứng càng gần ta hơn: “Đằng Xà, còn không mau đưa chủ nhân ngươi về sao? Trở về chậm thêm một lát nữa chỉ e tay này không dùng được.”
Đệ tử Hành Dương tông cảm thấy mình cuối cùng cũng chiếm được ưu thế, đều tiến lên đứng chắn trước mặt ta cùng Phượng Hoàng hô: “Cút! Cút! Cút!”
Ngọc Dao khóc lóc kêu la ra lệnh cho Đằng Xà mau chóng đưa nàng ta về, nàng muốn gặp sư tôn.
Phượng Hoàng lạnh nhạt bồi thêm: “Ít ngày nữa đích thân ta sẽ gặp sư tôn của ngươi.”
Trước khi Đằng Xà xuống núi, hắn quay đầu nhìn ta hồi lâu, thần sắc phức tạp. Phượng Hoàng lơ đãng bước sang trái một bước, thân hình cao lớn vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Đằng Xà.
Xong xuôi dịu dàng quay sang hỏi ta: “Nàng không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Dừng một chút, ta nói, “Cảm ơn.”
“Giữa ta và nàng không cần nói hai tiếng cảm ơn.”
May mắn Phượng Hoàng kịp thời xuất hiện, nếu không hôm nay chỉ sợ Hành Dương tông gặp đại nạn tận diệt.
Ngay khi đại sư tỷ nói Hành Dương tông gặp nạn, ta vội vã dùng Thiên Nhãn cho Phượng Hoàng hấp thu.
Không biết là do tác dụng của Thiên Nhãn, hay là do sư tôn phù hộ mà Phượng Hoàng thực sự xuất hiện.
Sau khi chữa thương cho sư tỷ, Phượng Hoàng tới tìm ta, nghiêm túc hỏi ta: “Nàng tên là gì?”
“Trọng Linh.”
Hắn gật gật đầu, dịu dàng nhìn ta: “Trọng Linh, rất dễ nghe.”
Trong phòng ta vẫn còn vỏ trứng phượng hoàng vỡ, ta tò mò hỏi: “Thần quân làm thế nào xuất thế? Ta có giúp gì được cho ngươi không?”
Phượng Hoàng gật gật đầu: “Ta có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, ta rất muốn được nhìn thấy nàng.”
“Trước kia ngươi giống như bị luộc chin, tất cả chúng ta đều cho rằng ngươi……” Ta cào cào đầu, không tiếp tục nói.
“Ta thật sự đã suýt chết, sau khi bị Ngọc Dao vứt bỏ, ta cứ nghĩ mình thật sự chết rồi. Nhưng may mắn thay, ta lại được nàng cứu lại, cuối cùng cũng niết bàn, ta càng muốn ở ben cạnh nàng.”
Hắn thở dài, ngồi xuống giường: “Niết bàn rất mệt mỏi.”
Ánh mắt hắn nhìn ta mềm mại như ngọc, thập phần nhu hòa.
Ta cũng thở dài: “Có lẽ trước kia Đằng Xà cũng cảm nhận được hơi thở của ta, thế nhưng không biết vì sao hắn lại giết chết sư tôn của ta.”
Sắc mặt Phượng Hoàng trở nên lạnh lẽo: “Là do hắn ngu ngốc. Ta đoán khi Đằng Xà vừa xuất thấy Ngọc Dao, cảm nhận được hơi thở của cô ta có vài phần tương tự nàng, cho nên mới tưởng rằng cô ta là nàng. Còn ngu ngốc cùng cô ta kết linh khế, sau này hắn không thể trái lệnh. Sư tôn của nàng —— nếu ta có thể niết bàn sớm một chút thì tốt rồi.”