Chương 7 - TRỘM NGỌC
49.
Trong điện chỉ có một người.
Hắn mặc cẩm y ngự bào đỏ rực, mái tóc dài được túc quan cố định, mi dài mày rậ, mắt mũi đa tình.
Khoé môi người nọ khẽ nhếch thành một nụ cười:
Nói với ta: "A tỷ tới rồi."
Ta không kiềm được, run lên một cái.
50.
Người nọ đến gần ta.
Hương thơm thanh mát trên người hắn lén lút chui vào mũi ta.
"Sao a tỷ lại nhìn ta xa lạ thế?"
Trên gương mặt đẹp đẽ thanh lệ của Yến Từ lại xuất hiện nụ cười: “Cái hôm đốt đuốc đàm đạo thâu đêm, a tỷ đâu phải thế này."
Ta ngước đầu lên, sống không còn gì luyến tiếc.
Ta đáng chết mà!
51.
“Là thần nữ ngu ngơ, lúc trong phủ đã mạo phạm Thái tử."
Ta nhéo mình một cái, điềm đạm đáng yêu ngước nhìn Yến Từ: “Nhưng tấm chân tình của thần nữ đối với Thái tử đất trời nhìn thấy, nhật nguyệt chứng..."
Yến Từ cụp mắt nhìn tôi: “Sớm nói có ý với ta, thì đâu cần bày vẽ đến mấy thứ này?"
Hả?
Ta còn chưa kịp phản ứng, trâm phuượng trên tay hắn đã yên vị trên đầu ta.
"Rất hợp với nàng, a tỷ."
Đôi mắt đen như mặt hồ ấy lẳng lặng nhìn ta.
52.
Chiếu chỉ phong ta làm Thái tử phi đã tới phủ.
Phụ thân dẫn ta quỳ xuống tiếp chỉ.
Sau khi thái giám rời đi, phụ thân mới nhìn ta bằng ánh mắt một lời khó nói hết.
"Trăn Trăn, nói thật với phụ thân, con nắm được đằng chui của Thái tử đúng không?"
53.
Việc đến nước này, sau khi phụ thân chắc chắn ta không ép Yến Từ cưới mình, mới mời một ma ma trong cung về khẩn cấp bổ túc cho ta.
Từ nhỏ phụ thân đã chiều chuộng ta, việc gì cũng theo ý ta mà làm, chỉ mong tương lai tìm được một thằng rể đến ở rể, dù sao Tướng phủ cũng có danh có thế, không chết đói được.
Đâu ngờ rằng con gái ông đã không lên tiếng thì thôi, hót lên một cái là kinh động khắp thành.
Lúc trở thành Thái tử phi rồi, mới phát hiện con gái mình là một bình hoa di động.
Đẹp thôi chứ chả biết gì, không biết chút xíu chuyện vặt nào cả.
Gấp tới độ phụ thân muốn cầu Yến Từ thu hồi thánh lệnh.
54.
Ma ma trong cung rất lợi hại.
Mười tám năm trên đời, giờ ta mới biết đi đứng có quy tắc, ăn cơm cũng phải theo quy củ.
Lúc học quy tắc, ma ma đánh một roi qua, lạnh mặt nói:
"Sau này Diệp cô nương sẽ là Thái tử phi, là tấm gương sáng cho phụ nữ trong thiên hạ, nhất định phải đoan trang hiền thục, mới có thể làm gương cho phụ nữ."
Đau tới nỗi ta khóc lóc cả đêm với xh, hỏi có đào hôn được không.
55.
Lúc Yến Từ đến nhà ta, ma ma đang cầm roi dạy dỗ, nói đến đạo quân thần.
Dạy ta cách chung sống với Thái tử, điều mà bà ta gọi là vua tôi chi đạo.
Thấy hắn đến, ma ma thường ngày lạnh nhạt lại cười cười khuyên nhủ: "Thái tử điện hạ, gặp mặt trước khi cưới là không hợp quy tắc."
Yến Từ lạnh lùng: “Nếu đã biết đạo quân thần, Thái tử phi là quân, bà là thần, sao lại dám nặng nhẹ với Thái tử phi?"
Ma ma sợ đến mức không nói nên lời, vội vàng lui xuống.
Yến Từ ra mặt giúp mình làm ta hơi xấu hổ.
Đôi mắt đen láy của Yến Từ trong suốt: “Trước hết nàng là thê thử của ta, sau đó mới là Thái tử phi."
"Vậy nên, không phải nghe người ngoài lắm lời."
Hẳn là mặt ta đang rất nóng.
Nóng đến mức ta đần độn lấy tay làm quạt.
56.
Ngày thành hôn, nửa đêm ta đã bị xh xốc dậy.
Mũ phụ nặng trĩu trên đầu mới làm ta thấy có chút chân thực.
Hỉ bà, tỳ nữ vây quanh nói lời cát tường.
Ta trùm khăn che mặt, nằm lên lưng để phụ thân cõng ta ra kiệu.
Cái người khô khan như phụ thân mà cũng không nhịn được phải lau nước mắt.
Từng bước từng bước một đi về phía người đứng cuối hàng.
Ta vén khăn trùm đầu lên, nhìn Yến Từ.
Mặt hắn đẹp như quan ngọc, áo cưới đỏ tươi cũng chẳng thể che lấp mắt mũi xinh tươi kia, đẹp đến kinh người.
Ta nuốt nuốt nước bọt.
57.
Nến long phượng thắp đầy trong nhà.
Ánh nến chập chờn ánh lên cửa sổ, phác hoạ nên hình bóng một người.
Chuỗi ngọc ngày vui lơ đễnh buông bên má người nọ.
Càng tôn lên làn da trắng đến lạnh lùng, làm người ta không dám nhìn gần.
Cung nữ đã lui hết ra ngoài, cả cung điện lớn như vậy, chỉ còn mỗi chúng ta hai người.
Ta không dám nhìn thẳng vào hắn.
Yến Từ nhìn ta, nắm lấy bàn tay ta.
Ta nép vào ngực hắn, tim đập như đánh trống.
Đuôi mắt đang nheo lại của người nọ đỏ hoe, khàn giọng nói với ta:
"Làm phiền a tỷ, tự đến dạy ta, kiến thức động phòng."
Hết.