Chương 1 - TRỘM NGỌC
01.
Sinh nhật ta hôm đó, phụ thân tặng ta một món quà lớn.
Một người thiếu nữ bị đẩy tới trước mặt ta.
Phụ thân ho nhẹ một tiếng, nói với ta: "Đây là muội muội của con, Yến Từ."
Phụ thân nói xong thì gấp gáp dẫn thuộc hạ rời kinh.
Phụ thân và mẫu thân ta trước nay tình sâu ý đậm, sau khi mẫu thân mất, phụ thân chưa từng đi thêm bước nữa, lúc này lại đột nhiên dẫn về một thứ nữ xấp xỉ tuổi ta.
Ta nhìn Yến Từ chòng chọc, chợt cười: "Muội muội tốt, đến sinh nhật tỷ tỷ, không biết muội chuẩn bị quà gì?"
Yến Từ thanh lệ động lòng người, cả khi nói chuyện cũng nhè nhẹ dịu dàng, làm người nghe ngứa ngáy lỗ tai.
"A Từ bận vào kinh, quên chuẩn bị quà, là A Từ không đúng."
Ta xoa cằm: "Cũng không sao, giọng muội muội hay như vậy, chi bằng hát một khúc giúp vui cho tỷ tỷ đi."
02.
Ta vốn định mượn chuyện này ra một oai phủ đầu với Yến Từ.
Ai ngờ cô ta không hề sợ hãi, hát ngay một khúc.
Ta căng tai lắng nghe giọng hát cuốn hút kia, mà càng nghe lại càng thấy là lạ.
"Đưa tay í a, sờ lên tóc a tỷ." *
*Có lẽ là Yến Từ hát Thập bát mô (Mười tám cách sờ, một bài hát ve vãn chòng ghẹo gái nhà lành, sờ mó từ trên xuống dưới con người ta).
Hát đến chữ a tỷ, Yến Từ hạ giọng rất thấp, khàn khàn quyến rũ.
Hát xong một khúc, lỗ tai ta đã đỏ hơn phân nửa.
Yến Từ thì vẫn cứ đứng đó, đôi mắt hẹp dài như lưỡi câu nhìn thẳng vào ta: "A tỷ thích không?"
03.
Ta thẹn quá hoá giận, nhét Yến Từ vào cái viện tồi tàn nhất phủ.
Phụ thân không ở nhà, trên dưới phủ Tướng quân đều nghe ta chỉ đạo, dạy dỗ một thứ nữ lại quá dễ dàng.
Nhưng ta không ngờ Yến Từ cũng có mấy phần bản lĩnh, vừa vào phủ đã lôi kéo được thanh mai trúc mã của ta.
04.
Lúc ta dẫn người tới viện Yến Từ, thư đồng của Thẩm Dực đang đứng chờ ngoài cửa.
Thấy ta tới, hắn hốt ha hốt hoảng cản bước ta:
"Diệp cô nương, sao cô lại đến đây, để ta đi gọi thiếu gia nhà ta."
"Không cần đâu, ta tự vào." Ta phất tay, kêu hắn lùi ra sau.
Cửa viện không đóng kín, dường như ta thấy đôi uyên ương nhỏ trong kia đang ngươi tới ta lui ở bên trong.
Ta cắn cắn môi, vung tay định kêu người lên phá cửa.
Thì Thẩm Dực bước ra.
Huynh ấy vận áo xanh, dáng người như ngọc, tuấn tú hơn người, vẫn luôn là trang quân tử ôn hoà như ngọc.
Thấy ta, mặt huynh ấy bớt chút lạnh lùng.
Yến Từ cũng ra tới.
Cô ta đứng sau lưng Thẩm Dực, Thẩm Dực vốn rất cao, hai người họ đứng chung một chỗ, ta thế mà nhận ra nha đầu Yến Từ này cũng không thấp, nhìn rất xứng lứa vừa đôi.
Thẩm Dực cụp mắt, dịu dàng xoa đầu ta: "Trăn Trăn, mấy ngày này muội sống cho tốt nhé."
"Cách xa Yến Từ ra."
Cảnh này, thấy hơi quen quen.
Hình như giống một quyển thoại bản ta vừa đọc xong, nữ chính bị vị hôn thê của tình lang khi dễ, tình lang bèn vội vã ra mặt thay nữ chính.
05.
Đồ đ*ếm Yến Từ kia đang đứng sau lưng Thẩm Dực.
Lúc ta nhìn qua, cô ta cũng trùng hợp ngước lên, có một tia trào phúng tràn khỏi đôi mắt đen như mực.
Triệt để chọc ta tức chết!
Ta nhịn hết tủi nhục trở về phòng, lật mấy quyển thoại bản lén mua ra, đúng như ta nghĩ, nữ chính trong thoại bản toàn là mấy em gái có xuất thân thấp kém, dung mạo lại tươi đẹp hơn người.
Thường được tác giả gọi là "Bạch liên hoa".
Tuy sức thân bọn họ thấp hèn, nhưng luôn được đàn ông yêu thích, bên cạnh họ thường xuất hiện một nữ phụ gia thế tầm cỡ, xinh đẹp diễm lệ làm nền.
Ta nhìn gương mặt đẹp tươi hơn người của mình trong gương, cắn răng chấp nhận sự thật mình không phải là trường phái nữ chính nhu nhược trong sách.
06.
Đêm đó ta kêu Xuân Hạnh nhét cho tác giả năm mươi lượng bạc, hỏi cách để đối phó với loại con gái thế này.
Tác giả nói: "Lấy nhu khắc nhu, ngoài mềm trong cứng."
Tiền thì ta không thiếu, lại đưa thêm năm mươi lượng nữa: "Nghe không hiểu lắm, nói rõ chút đi."
Tác giả vui sướng cất kỹ số bạc.
"Lúc có người ngoài, cô nương cứ đối tốt với người nọ không chỗ nào chê. Lúc không có ai, thì cứ mạnh tay hành người."
07.
"Tiên sinh, hay lắm!"
Ta lĩnh ngộ ra ngay, cứ như tìm ra kho báu, xem lời này như kim chỉ nang, y theo mà làm.
Trước khi đi ngủ, ta dặn tiểu nha đầu thân cận: "Mai kêu Yến Từ mau tới thỉnh an ta."
"Nhớ, phải bắt cô ta tới một mình."
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Ta mơ mơ màng màng mở mắt dậy, đã thấy bản mặt xinh đẹp đến không giống người của Yến Từ.
Hơi thở giao nhau, cơ hồ là sắp dí sát vào ta.
08.
Cô ta nửa ngồi bên cạnh, nhìn ta từ trên cao xuống.
Ánh nến chập chờn chiếu lên người Yến Từ, càng khiến cô ta xinh tươi khác lạ, khí chất hơn người.
Thấy ta càng lúc càng giận.
Yến Từ khẽ nhếch đôi mày thanh tú, nhìn qua có chút lạnh lùng:
"A tỷ tìm ta có việc gì?"
Ta không nỡ rời xa ổ chăn ấm áp, rúc người lại vào chăn, chỉ hé một cặp mắt long lanh ra nhìn Yến Từ: "Thứ nữ hầu hạ đích nữ là chuyện đương nhiên, lúc cô còn bé không ở cạnh ta, giờ đây đã đến, thì phải bù lại những món nợ còn thiếu."
"Tỷ tỷ muốn ta hầu hạ thế nào?" Giọng Yến Từ như một cơn gió mát,thế mà lại không phản đối cơ đấy.
Ngược lại còn có vẻ ngoan ngoãn lắm.
Ta nâng cằm cô ta lên: "Đi múc một chậu nước, rửa mặt cho ta trước."
Không hiểu sao tự dưng trong phòng hơi lạnh.
Hai mắt Yến Từ đen kịt thâm trầm, lẳng lặng nhìn ta.
Ta nhướng mày: "Sao, cô không muốn làm?"