Chương 4 - Trộm Được Vương Gia
Quay lại phía Lý Minh Phong, sau khi Diệp Linh San vừa rời khỏi, hắn cố gắng vận công giải huyệt đạo, nhưng lập tức cảm thấy cơ thể mình vẫn bị phong tỏa.
Cơn giận dữ càng bùng lên trong lòng hắn. Không ngờ cô nương ấy lại dám điểm tử huyệt của hắn. Nếu là một người bình thường, có lẽ đã mất mạng ngay lập tức.
"Ra tay tàn nhẫn thật!" Hắn nghiến răng, giọng đầy căm phẫn.
"Người đâu!"
Ngay lập tức, trong phòng xuất hiện hai bóng dáng toàn thân mặc y phục đen, cung kính cúi đầu trước hắn.
"Có ai theo đuôi nàng không?" Lý Minh Phong hỏi.
Hai gã áo đen khẽ liếc nhìn nhau, vẻ mặt đầy lo lắng. Cả hai vội quỳ rạp, cúi đầu sát đất, trán chạm sàn nhà nặng nề, giọng run run: "Thuộc hạ vô năng, xin chủ nhân trách phạt!"
Sự việc quá bất ngờ!
Bọn hắn tối qua sau khi đưa cô nương bị đánh văng ra ngoài kia đi, quay lại thì thấy chủ nhân đang cùng cô nương khác trên giường, còn tri kỉ đóng cửa lại.
Sau đó vì tiếng động quá lớn mà tránh xa, đến gần sáng, lúc cô nương kia phóng ra lao đi mất thì hoang mang không biết nên làm gì, nên không kẻ nào bám theo.
Nghe xong, Lý Minh Phong khẽ mắng một tiếng.
"Đi tìm! Nhất định phải tìm cho ta! Nàng ấy võ công không tầm thường, chắc chắn thuộc về một môn phái nào đó. Lục tung tất cả khách điếm và võ đường trong kinh thành cho ta!"
Hai gã áo đen run rẩy nhìn nhau. Một tên bạo gan lên tiếng: "Chủ nhân, chúng thuộc hạ... không thấy rõ mặt người. Phiền chủ nhân..." Bọn hắn chỉ thaayscais bóng đen, làm sao mà tìm!
Lý Minh Phong cau mày, ký ức về đêm qua không hoàn toàn rõ ràng. Hắn bị trúng dược, vì đối phó với cô nương đầy mùi son phấn kia mà dược phát tác nhanh hơn. Khi Diệp Linh San xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy sự khác biệt từ giọng nói và mùi hương của nàng, đến sáng chưa kịp nhìn kỹ mặt nàng thì đã…
"Ừm... cô nương ấy có võ công khá, giọng nói ngọt ngào, tinh quái... không có mùi phấn son..." Hắn ngập ngừng, rõ ràng cảm thấy mô tả của mình thiếu sót và vô nghĩa.
Hai tên thuộc hạ nhìn nhau, thầm nghĩ: “Mô tả chi tiết thế này biết tìm ở đâu đây?” Nhưng lệnh chủ nhân không thể trái, đành cúi đầu, đáp: "Tuân lệnh!" rồi định nhảy khỏi phòng.
"Khoan đã!" Lý Minh Phong đột ngột lên tiếng, giọng đầy phẫn nộ. "Giải huyệt cho ta!"
Đây là một sỉ nhục lớn nhất đời hắn, chưa từng có ai dám cả gan làm như vậy với hắn. Nàng đã chạy thoát, nhưng hắn sẽ không để nàng trốn khỏi tay mình mãi mãi. Hắn nghiến răng “Đừng để ta bắt được nàng!”