Chương 2 - Trở Về Từ Cái Chết

4

Cưỡi thanh Bích Tiêu kiếm vượt hai cái đèn đỏ, ba lần lướt qua khúc cua gấp, rốt cuộc ta cũng trở về nơi xưa,

Trúc Cư Viện.

Tất cả bài trí nơi đây vẫn như thuở ta còn sống.

Mấy chục năm trôi qua mọi vật vẫn lặng lẽ chờ đợi chủ nhân quay về.

Ta thoải mái ngả người xuống giường, lăn qua lăn lại vài vòng.

Quyết định tạm thời mặc kệ đám chữ bay loạn, mặc kệ thân phận nữ phụ.

Cũng không buồn nghĩ đến chuyện hồi phục linh lực.

Nằm.

Nằm ra thì sẽ bùng nổ, sẽ vô tâm, sẽ không cố sống cố chết nữa!

Chết mấy chục năm, thực sự khiến ta mệt mỏi.

Phải ngủ cho ngon một giấc!

Đáng tiếc, mới ngủ được nửa chừng, đã bị tiếng ồn ào ngoài viện đánh thức.

Sư phụ hấp tấp xông vào.

“Huyền Hành, thật sự là con sống lại rồi sao?”

Ông trợn to mắt, đảo qua đảo lại từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, không thể tin nổi mà dán chặt ánh mắt vào ta.

“Ừ, phải.”

Ngủ bị phá ngang, ta chẳng có sắc mặt gì tốt đẹp, đáp một câu uể oải.

Sư phụ vẫn không tin nổi.

Chọc chọc mặt ta.

Nhổ nhổ tóc ta.

Lại còn vặn vẹo cánh tay ta.

“Cút.”

Ta mất kiên nhẫn, vung tay tát lên mặt ông.

“Á, lực đạo quen thuộc này…”

Sư phụ ôm má trái, thổn thức:

“Đúng là đồ đệ ngoan của ta rồi!”

…Tên này đôi lúc thực sự có bệnh.

Sư phụ cười hì hì vỗ vai ta:

“Thôi được rồi, đã sống lại thì nghỉ ngơi cho tốt.

Mọi chuyện trong tông môn, con không cần lo.

Huyền Trần giờ đã có thể tự mình đảm đương, Huyền Vi lại là thiên tài tu tiên hiếm thấy.

Sự vụ trong môn, vi sư đã giao cả cho họ.

Sau này con có chuyện gì, cứ bảo Huyền Vi là được.”

【Nghe kìa, tiếng lòng nữ phụ đang sụp đổ. Vừa sống lại đã bị gạt sang một bên, sư phụ sớm đã trao quyền quản lý cho muội muội bảo bối rồi.】

【Quyền ở đâu thì tình yêu ở đó, sư phụ yêu muội muội đúng là không ngại thể hiện ra ngoài.】

【Sư phụ ngoài mặt thì quan tâm nữ phụ, thật ra đang cảnh tỉnh nàng ta: nên hiểu rõ thân phận hiện tại của mình đi.】

Ta không nói gì.

Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt sư phụ.

Cảm giác rõ ràng, người này đang giấu điều gì đó…

Có lẽ vì bị nhìn chằm chằm nên chột dạ, sư phụ quay đầu, giả vờ trấn tĩnh ho khan hai tiếng.

“Thôi, vi sư còn việc, con nghỉ ngơi cho tốt, mấy hôm nữa ta lại tới thăm.”

Nói xong liền bỏ chạy như lửa cháy đến mông.

Chậc.

Diễn xuất kém thế còn định qua mặt ta à?

Bọn họ chắc chắn đang giấu chuyện gì đó.

Có điều…

Ta xoa trán.

Dựa vào cái tình trạng cả tông môn không góp nổi nửa cái đầu có não, thì chắc cùng lắm cũng là việc ai ăn nhiều bánh bao hơn, ai giấu cái đùi gà mà thôi.

Không đáng bận tâm.

Nằm. Ngủ tiếp.

5

Cơ thể vừa sống lại vẫn còn yếu.

Ta nằm bẹp ba ngày mới thấy thoải mái hơn một chút.

Trong ba ngày đó, không một ai đến thăm.

Đám chữ bay đầy vẻ hả hê.

【Ấy chà chà, chẳng phải đây là bạch nguyệt quang vạn nhân mê của chúng ta sao? Sao giờ thảm thế này?】

【Nữ phụ chắc còn chưa biết đâu. Hôm ấy sư phụ vừa ra khỏi viện là thở phào nhẹ nhõm, lập tức thông báo cho cả tông môn rằng nàng ta đã mất hết linh lực rồi.】

【Bây giờ ai cũng biết nữ phụ là phế vật. Biết điều thì nên tự mình dọn đồ rời khỏi, đừng ở đây vướng mắt người khác.】

Ta nhìn màn hình đầy lời châm chọc, nhíu mày.

Quyết định ra ngoài đi dạo một vòng.

Trên đường gặp vài sư đệ sư muội.

Ai nấy khi thấy ta đều mắt sáng rỡ, quan tâm sức khoẻ ta ra sao.

Nhưng chỉ vài câu, lại vội vàng nói có việc, phải đi trước.

Còn dặn ta rằng chuyện trong môn đã có Huyền Trần và Huyền Vi lo liệu, ta chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng ở Trúc Cư Viện là được.

Không ổn.

Rõ ràng là có gì đó mờ ám.

【Haiz, nữ phụ đúng là không biết điều. Bọn họ đây là chán ghét nàng ta phế vật, lại ngại nói thẳng nên mới tìm cớ đuổi đi đấy chứ.】

【Người da mặt không dày thì tự biết đường mà đi rồi.】

【Không lẽ phải để nàng ta tận mắt thấy tất cả mọi người đều đứng về phía muội muội bảo bối, mất hết mặt mũi rồi mới chịu rút lui à?】

【Thật muốn cho nữ phụ biết, sư phụ và sư đệ nàng đang tay cầm tay dạy kiếm cho muội muội đó.】

【À đúng rồi, kiếm muội muội đang dùng ấy, chính là thanh Thanh Minh kiếm từng là của nữ phụ.】

【Nàng ta đã phải trải qua chín lần sinh tử, dùng tâm huyết nuôi dưỡng suốt bốn mươi chín ngày mới kết khế ước được. Thế mà muội muội chẳng làm gì cả, Thanh Minh kiếm lại tự động nhận nàng ta làm chủ.】

【Mất linh lực, bị đồng môn bỏ rơi, ngay cả kiếm bản mệnh cũng vứt bỏ nàng. Nữ phụ dựa vào đâu mà đòi so với muội muội được yêu thương cưng chiều chứ?】

Sắc mặt ta trầm xuống.

Lặng lẽ gọi trong tâm:

“Thanh Minh.”

Báo cáo