Chương 61 - Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

3.

Ta làm theo lời dì, đi đưa thuốc thêm vài lần, sắc mặt của người bệnh cũng tốt dần lên, hồng hào như người bình thường.

Từ lúc sống lại đến giờ, chưa bao giờ ta cảm thấy thuận buồm xuôi gió đến thế, dường như đây mới là quỹ đạo vốn có của cuộc đời ta vậy.

Bên ngoài cũng nói phương thuốc này là ta dốc bao công sức mới cầu được, cho nên mọi người càng kính trọng ta hơn lúc ta mới trở về Lý Ngư Châu.

Ta hơi chột dạ, vì phương thuốc này không liên quan gì đến ta.

Ta cho rằng đợt dịch này sẽ kết thúc như vậy, cho đến một buổi tối, hơn một nửa người dân ở Lý Ngư Châu bị lây nhiễm vảy dịch, cung châu chủ bị đánh thức.

Ta không kịp đi giày, không kịp mặc thêm áo khoác, vội chạy tới trước mặt dì.

Dì đã ăn mặc chỉnh tề, ta còn chưa kịp mở miệng thì dì đã nói: “Hôm nay ngươi không cần đi đưa thuốc, ta tự mình đi.”

Tay ta khẽ run: “Thuốc chỉ có một bình, đúng không? Liệu có đủ không vậy?”

Dì dịu dàng đáp: “Vậy thì không chia nữa. Chỉ còn cách tìm ra người đứng sau màn, mới có thể giải quyết được chuyện này.”

Trước khi đi, bà ấy còn cố ý đóng chặt cửa chính của cung châu chủ.

Ta không nghe lời dì, không ngoan ngoãn ở trong cung, ta cầm Ngọc Long kiếm chạy về phía Linh Mạch.

Ta luôn nghĩ trận vảy dịch này là thiên tai, không ngờ lại là nhân họa, như vậy, kiếp trước phát sinh trận dịch này để làm gì? Kiếp này lại có dịch bệnh là vì sao?

Ta nghĩ mãi mà không rõ, nhưng bây giờ chỉ có một cách xử lý, là ta nhất định phải ngăn cản tai họa này.

Nếu Linh Mạch bị ô nhiễm, vậy ta sẽ đi thanh lọc nó.

Tim ta khẽ đau nhói, giống như máu trong cơ thể đang ngừng chảy vậy.

Từ lần trước, trong thí luyện, sau khi ta và Lý Ngư Châu thiết lập liên hệ với nhau, ta luôn cảm nhận mọi thứ trên đảo một cách rõ ràng.

Linh Mạch Sơn là nguồn gốc của Linh Mạch, ta đã từng tới, khắp núi đều là hoa cỏ, dược liệu hiếm có, bây giờ đều đã khô héo.

Có một động đen sâu không thấy đáy.

Sau khi nhảy xuống, gió lạnh thổi qua người ta, không biết qua bao nhiêu lâu, chân ta mới chạm đến mặt đất.

Ta lấy một viên dạ minh châu ra.

Rất khó tưởng tượng, dòng Linh Mạch kia lại chảy ra từ một con suối nhỏ như thế này.

Ta vươn tay ra, quả nhiên thấy một làn sương đen bốc lên, Ngọc Long kiếm cắm vào trong nước, mũi kiếm chạm vào thứ gì đó bị chôn ở dưới nước.

Chớp mắt một cái, làn sương đen kia quấn quanh Ngọc Long kiếm, ta nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của vạn quỷ, vô thức muốn buông chuôi kiếm ra.

Giây tiếp theo, có một thanh kiếm khác nhẹ nhàng đỡ lấy kiếm của ta, tiếng gào khóc kia cũng biến mất, thứ trong nước bị lấy ra, là một đoạn đuôi bị chém đứt, lớp vảy bên trên tản ra ánh sáng màu đen.

Là đuôi của một con giao nhân, nếu ta đoán không nhầm thì nó là của con giao nhân đang nằm trong ngục.

Ta nhìn về phía người vừa tới.

Tạ Như Tịch đứng trước mặt ta.

Ta tái mặt, sau đó mỉm cười với hắn: “Sao ngươi lại ở nơi này?”

Hắn giải thích: “Tiên Minh phái chúng ta tới tiêu diệt Giao Long trên biển, vốn không phải việc gì khó. Ta có nhiệm vụ khác nên rời đi một mình, lại chịu tổn thương nặng nề, khi trở về, phát hiện có người đã gi//ết sạch đệ tử của Tiên Minh. Khi gi//ết Giao Long, có người đã đánh lén bọn họ, không một ai thoát khỏi, tim Giao Long ngàn năm kia cũng bị đánh cắp. Sau khi vết thương ổn hơn, ta đã tra theo manh mối để lại, đầu tiên tra ra Cốt phu nhân đã giăng bẫy để cướp đi trái tim của Giao Long, lại tra được vảy dịch, cuối cùng tra tới nơi đây.”

“Trái tim của Giao Long ngàn năm vốn hiếm thấy, có thể bảo vệ xác người chết không phân hủy, giúp người sống trường sinh.”

Ta tiếp lời hắn, do dự nói: “Cho dù là quái vật thì cũng có thể trường sinh sao?”

Tạ Như Tịch gật đầu, ta và hắn nghĩ tới cùng một chuyện.

Một con giao nhân đã bị biến thành nguyên nhân gây ra vảy dịch sao lại có thể sống lâu nhu vậy?

Có lẽ trái tim Giao Long đang nằm trong ngực hắn ta…

Ta quay đầu lại, đuôi giao nhân đã được lấy ra mà trong suối vẫn còn rất nhiều sương đen, hẳn là chất độc trên đuôi giao nhân đã ngấm vào trong nước mất rồi.

Ta quỳ xuống, làm thủ thế phức tạp, kết một ấn ký huyền ảo, tiêu hao rất nhiều linh lực.

Pháp quyết này đánh xuống nước, cũng chỉ khiến màu sắc của dòng nước hơi nhạt đi một chút.

Ta đang định làm tiếp ấn ký thứ hai, Tạ Như Tịch chợt lên tiếng: “Ngươi làm nhiều lần như vậy thì phải làm tới khi nào?”

Ta ngẩng đầu lên, hắn thản nhiên nói: “Đặt trái tim của Giao Long ngàn năm vào nước thì có thể thanh lọc nguồn nước.”

Con giao nhân kia vẫn đang ở phòng Ngũ Âm.

Ta và Tạ Như Tịch lập tức quay về lấy tim Giao Long, ngồi trên con chim phượng xinh đẹp lần trước chở hắn.

Ta mới chỉ ngồi xe do chim phượng kéo, chưa từng trực tiếp cưỡi chim như này bao giờ.

Ta sợ ngồi phía sau sẽ bị té xuống, Tạ Như Tịch bèn để ta ngồi đằng trước, hắn đứng ở phía sau.

Chim phượng còn quay đầu lại, cọ cọ vào người ta.

Ta cười một tiếng, sau đó, chim phượng đón gió bay lên.

Nhìn từ trên cao, Lý Ngư Châu thực sự rất đẹp, lấp lánh rực rỡ, sóng biển xung quanh cũng tản ra ánh sáng màu vàng kim, mà toàn bộ Lý Ngư Châu cũng là hình cá chép giống như trên bản đồ.

Nước Linh Mạch từ trong Linh Mạch Sơn chảy ra ngoài, lúc trước, đây là nơi tích tụ linh khí của Lý Ngư Châu, bây giờ trong nước lại ẩn giấu vảy độc trí mạng.

Chim phượng bay rất nhanh, từ xa đã nhìn thấy cung châu chủ, ta đang định đứng dậy chuẩn bị đi xuống thì tay ta lại bị kéo lấy.

Gió lớn thổi qua, tóc Tạ Như Tịch khẽ bay lên, hắn tập trung nhìn về phía trước, ngăn cản ta: “Không đúng…”

Ta nhìn theo ánh mất hắn, chim phượng vòng qua đám mây, cách cung châu chủ càng lúc càng gần.

Cửa chính của cung đã mở ra, mà xung quanh còn có rất nhiều người trên mặt mọc vảy cá, gương mặt vặn vẹo, biểu cảm điên cuồng.

Bên cạnh tượng thần Triều Long đã có rất nhiều người như thế.

Ta hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tạ Như Tịch.

Mấy giây sau, hắn mới buông tay ta ra.