Chương 5 - Trở Về Ngày Định Mệnh Của Vé Số

“Đứa con bất hiếu!!” – Ba tôi quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc như thể bi kịch cả đời đang đổ ập lên đầu ông ta.

Còn mẹ tôi thì lao tới, giơ tay định tát tôi một cái thật mạnh:

“Nhà chúng tôi tiền điện tiền nước sắp không trả nổi, vậy mà mày lại trộm một trăm triệu để sống sung sướng?

Mày muốn nhìn ba mẹ mày chết đói chết khát hả?!”

Mẹ tôi vừa nói vừa quay sang các bạn học xung quanh, lớn tiếng kêu gọi:

“Mọi người đều là sinh viên đại học có học thức, hãy phân xử giúp tôi đi!

Con gái tôi như vậy có phải là bất hiếu không? Nó có đáng bị đuổi học không?”

Các bạn cùng lớp nhìn thấy cảnh ba tôi khổ sở quỳ khóc, mẹ tôi tức tối gào thét, còn em trai tôi thì mắt đỏ hoe đầy oan ức—

cả đám lập tức sục sôi chính nghĩa.

“Quá đáng quá rồi! Mau trả tiền lại cho bố mẹ đi!”

“Không biết xấu hổ!”

Thậm chí còn có người mở cả livestream:

“Anh em ơi, tới xem drama nè Cái đứa ‘con bất hiếu’ Lý Diệp ở trường tôi bị bố mẹ tìm tới tận lớp rồi đấy!

Nghe nói nó trộm cả trăm triệu tiền vé số luôn! Một trăm triệu!!”

Chỉ trong chớp mắt, chủ đề này nổ tung mạng xã hội,

livestream liên tục hút người xem,

còn trong lớp thì chật kín người đứng xem kịch.

Tôi vẫn im lặng, không nói một lời.

Dần dần, tiếng ồn ào lắng xuống.

Tôi ngẩng đầu lên, giọng lạnh như băng:

“Đúng vậy, tôi thực sự đã lấy tám mươi triệu.

Nhưng đó là tiền của chính tôi.”

9

“Cái gì?! Nó còn dám nói kiểu đó à?!”

“Gì mà tiền của cô ta?! Vô liêm sỉ! Vé số rõ ràng là cả nhà mua mà!”

Mẹ tôi điên tiết, lao lên định tát tôi một cái trời giáng.

Tôi nghiêng người tránh nhẹ—bà ta đã khóc lóc giả bộ suốt mấy ngày, thể lực cạn kiệt,

chỉ kịp “Ái da!” một tiếng rồi ngã chổng vó xuống đất, đập mông đau điếng.

Mẹ tôi ôm eo nằm dưới đất, vừa lăn vừa gào khóc:

“Bất hiếu! Đồ con bất hiếu! Bây giờ còn dám đổi trắng thay đen nữa hả?!

Tờ vé số đó rõ ràng là em trai mày mua!”

Tôi từ tốn mở miệng:

“Em trai tôi mua? Có bằng chứng gì chứng minh là em ấy mua?”

Lý Nghị đảo mắt một vòng, lạnh lùng cười nhạt:

“Mày còn giả vờ à? Vé số vốn không có tên người mua!

Trước đây mày cướp vé số trong tay tao cũng nói đúng câu này đấy!

Còn bảo sau này nếu trúng thưởng thì một đồng cũng không chia, sẽ bỏ mặc tụi tao nghèo rớt mồng tơi để tự sống cuộc đời sung sướng!

Chị nói xem, tụi tao đối xử với chị tệ chỗ nào hả?!”

Ba tôi cũng chen vào:

“Cả nhà này đối xử với mày tốt biết bao! Ngày nào cũng mua quần áo mới, lo ăn uống, chăm bẵm đầy đủ!

Nếu không nhờ công lao dạy dỗ của tụi tao, mày tưởng mày tự dưng thi đậu đại học hả?!”

Đám đông quanh đó lập tức gật gù đồng tình:

“Đúng vậy! Nếu không có nền tảng giáo dục gia đình tốt như vậy, sao có thể thi đậu vào đại học top đầu được?”

“Đúng là gia phong tốt, dạy ra một đứa con như vậy thật khiến người ta tiếc nuối!”

“Nhưng tiếc thay lại nuôi ra một con sói đội lốt người, nhìn cái kiểu vô liêm sỉ của nó mà xem! Tôi còn thấy đau lòng thay cho cha mẹ nó!”

“Một trăm triệu đấy! Trong lịch sử bao nhiêu anh em ruột cũng vì tiền mà trở mặt còn gì!

Con bé này trở mặt vì tiền cũng đâu có bất ngờ!”

Xung quanh, ngày càng nhiều người tụ tập lại.

Ánh mắt nhìn tôi đầy mỉa mai, phán xét.

Thậm chí đã có người mắng thẳng vào mặt tôi.

Tôi cười khẽ một tiếng, mắt quét qua mọi người, chậm rãi nói:

“Vậy… sự thật thật sự là như vậy sao?”

Tôi bước lên bục giảng, không hề vội vàng.

Lấy chiếc USB đã chuẩn bị từ trước, tôi cắm vào máy chiếu.

Toàn bộ sự thật bắt đầu phơi bày—

– Đoạn ghi âm của ba người họ bàn bạc cách cướp vé số từ tay tôi

– Video giám sát ghi lại cảnh tôi bị nhốt trong phòng trong ngày thi đại học

– Và cả tin tức từ truyền thông về vụ họ xông vào tiệm vé số đánh người

Tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.

Mặt ba mẹ và Lý Nghị tái mét như tờ giấy.

“Đây là giả! Là bịa đặt!” – họ cuống cuồng la lên.

Nhưng thật tiếc, đám sinh viên trong lớp không phải con nít, làm sao không phân biệt được thật giả?

Ánh mắt khinh thường, những lời mỉa mai như những mũi tên độc, bắn thẳng về phía ba người họ:

“Thật đáng khinh! Cái cảnh các người giật vé số từ tay con gái, tụi tôi nhìn không sót một giây nào đâu!”

“Giờ còn dám vác mặt lên đây khóc lóc ăn vạ, tưởng tụi tôi mù chắc?!”

“Các người nghĩ mạng xã hội là chỗ để bịa đặt rồi dẫn dắt dư luận à? Tỉnh lại đi!”

Lý Nghị đột nhiên bật dậy, mặt đỏ như máu, tức đến mức nước miếng văng tung tóe:

“Dù… dù tất cả là sự thật thì sao?! Dù nhượng bộ hết mức, chẳng lẽ số tiền đó không nên chia cho tụi tôi một phần sao?!

Chúng tôi là người nhà của nó cơ mà!!”

—Nhưng chẳng ai tỏ ra đồng cảm.

Không một ai.

Chẳng bao lâu sau, bảo vệ trường đến, áp giải cả ba người họ ra khỏi khuôn viên trường.

Tưởng mọi chuyện đã kết thúc—nhưng họ vẫn chưa chịu từ bỏ.

Vài ngày sau—tôi bị ba mẹ kiện ra tòa.

Lần này, họ không còn mặt mũi nào để nói tôi “ăn cắp vé số” nữa.

Thay vào đó, họ đổi hướng—tố cáo tôi bất hiếu, không thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ.

“Được thôi, vậy thì cứ theo đúng tiêu chuẩn chu cấp phụng dưỡng người già mà làm.”

Tôi chuyển khoản cho họ mỗi tháng 2.000 tệ, đúng theo mức thấp nhất quy định trong luật.

Số tiền này đối với tôi chỉ như một giọt nước trong biển cả, chưa bằng một phần nhỏ lãi suất từ khoản đầu tư.

Nhưng điều họ muốn… rõ ràng không chỉ là 2.000 tệ.

Thế là họ liên tục khởi kiện, báo cảnh sát, làm loạn khắp nơi,

cuối cùng nhận lại vẫn chỉ là sự lạnh nhạt và ánh mắt khinh thường từ xã hội.

Gia đình họ không những không hối cải mà còn rơi vào vòng xoáy của sự sa đọa:

Toàn bộ tiền tiết kiệm đem mua vé số, mê muội đến mất lý trí.

Thậm chí bán nhà bán xe, mất cả công việc, còn dính vào vay nặng lãi.

Ba tôi vì không trả nổi nợ, bị bọn đòi nợ đánh gãy chân,

hằng ngày lê lết cái chân tàn đi ăn xin ngoài đường.

Người qua đường thương hại cho tiền, ông ta cũng đem hết đi… mua vé số.

Thậm chí về sau, ông ta còn muốn ép mẹ tôi đi làm ở quán bar, để kiếm tiền tiếp tục nuôi giấc mơ trúng độc đắc,

hai người ngày nào cũng cãi vã, đánh nhau đến tan cửa nát nhà.

Mẹ tôi—kiếp trước vốn là “cao thủ buôn bán” người—

kiếp này cũng không từ thủ đoạn. Bà ta đem ý định đổ lên đầu em trai tôi.

Bà ta bán Lý Nghị cho một gia đình mất con trai,

nhưng thực chất, đó là một cặp đôi đồng tính có khuynh hướng bạo lực và biến thái.

Sau khi bị “bán đi”, Lý Nghị ngày nào cũng bị tra tấn tàn nhẫn, cơ thể máu me be bét, sống chẳng khác gì địa ngục.

Cuối cùng, không chịu nổi, hắn lừa bố mẹ đi bán thận, kiếm được 200.000 tệ, rồi trốn sang nước ngoài.

Còn tôi…ban ngày chăm chỉ học hành,tối về sống cùng bà ngoại, hai bà cháu sống thanh bình ấm áp.

Vài năm sau, tôi ra nước ngoài du học, một mặt học tập, một mặt xây dựng các mối quan hệ, chuẩn bị thành lập công ty của riêng mình.

Tôi không thể ngờ… giữa khuôn viên trường đại học nơi đất khách quê người, tôi lại một lần nữa chạm mặt với— em trai mình.

10

“Cầu xin em tin anh đi… Em thật sự là vị hôn thê của anh. Tương lai em sẽ gả vào nhà họ Lưu chúng tôi, còn sinh cho anh hai đứa con trai mập mạp nữa mà!”

Sau giờ học, một đám đông vây quanh bãi cỏ trong sân trường.

Lý Nghị—gương mặt đầy sẹo, một cánh tay đã biến mất không thấy đâu, lúc này đang quỳ rạp trước một cô gái, ôm chặt lấy chân cô, vừa khóc vừa van nài.

Tôi lập tức nhận ra người con gái ấy—chính là chị dâu kiếp trước của tôi.

Kiếp trước, Lý Nghị và cô ta quen nhau trong trường đại học, rồi yêu đương kết hôn.

Không ngờ kiếp này hắn trốn sang Mỹ, lại còn tìm đến người yêu cũ để “diễn trò.”

Cô gái cau mày, mặt đầy khó chịu, đạp hắn một cái văng ra xa:

“Tôi không quen anh! Biến ngay đi! Không thì tôi gọi bảo vệ đấy!”

Lý Nghị hốt hoảng, tiếp tục gào khóc:

“Anh không lừa em đâu! Chúng ta thật sự là vợ chồng mà! Nếu em không tin, anh có thể kể những chuyện chỉ hai ta biết—bí mật mà người ngoài không thể nào tra ra!”

“Ví dụ như… dưới bàn chân em có một nốt ruồi,

năm em sáu tuổi từng té ngã khi chơi cầu trượt,

trước khi sang Mỹ, em đã có ba mối tình.

Anh nói có sai không?”

Cô gái sững sờ trong chốc lát, rồi gương mặt tối sầm lại:

“Anh… anh điều tra tôi?! Đồ biến thái, buồn nôn!”

Cô lập tức rút điện thoại, gọi cảnh sát.

Chỉ vài phút sau, tiếng còi hú vang lên, xe cảnh sát ập đến,

Lý Nghị sắc mặt tái xanh vội vàng đứng bật dậy tháo chạy trong hỗn loạn.

Hắn lao như điên về phía góc khuất hẻo lánh trong khuôn viên trường.

Ánh mắt vô tình lướt qua tôi, đột nhiên khựng lại, run rẩy đưa tay ra:

“Chị… thật sự là chị sao?”

Tôi lập tức quay người định rời đi.

Nhưng Lý Nghị đã lao tới, ôm chặt lấy ống quần tôi, quỳ xuống đất khóc lóc dập đầu liên hồi:

“Chị ơi! Chị không thể bỏ mặc em đâu mà!

Em vì trốn sang Mỹ mà mắc nợ mấy triệu tiền vay nặng lãi…

Cầu xin chị, cho em một triệu thôi! Một triệu thôi là đủ sống rồi!”

“Một triệu à?” – Tôi nhướng mày, giọng bình tĩnh lạnh lùng –

“Dựa vào đâu? Dựa vào việc em đã hại chết tôi hai lần sao?”

Ánh mắt Lý Nghị đảo liên tục, rồi đột nhiên hạ giọng gào lên đầy kích động:

“Không phải lỗi của em! Là ba mẹ ép em! Là hai con súc sinh đó! Tất cả là tại họ!”

Tôi thở dài, rút điện thoại ra, chuyển khoản đúng một triệu tệ cho hắn.

Trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ tột độ—nhưng chưa đầy một giây sau,

điện thoại vang lên tiếng thông báo trừ tiền,

toàn bộ số tiền vừa nhận lập tức bị trừ sạch—ngân hàng thu nợ cho vay nóng.

Lý Nghị lại ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt cầu xin tuyệt vọng:

“Chị ơi… cầu xin chị… lần nữa thôi…”

Tôi bình thản đáp:

“Không phải em vừa nói… tất cả là do ba mẹ sao?”

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, như vừa nhận ra điều gì đó cực kỳ “sáng suốt”.

Một tháng sau, tôi thấy tin tức trên báo:

Lý Nghị cố ý gây tai nạn xe hơi giết chết cha mẹ ruột của mình.

Ba mẹ tôi bị xe container nghiền nát, thi thể nát bét như thảm, chết tại chỗ.

Cảnh sát nhanh chóng điều tra ra hung thủ—chính là Lý Nghị, với đầy đủ chứng cứ, hắn bị kết án tử hình.

Người ta kể lại rằng, trước khi chết, hắn suốt ngày lảm nhảm như kẻ điên trong trại giam:

Chửi rủa cha mẹ, chửi rủa chị gái, rồi lại khấn trời khấn đất, lạy thần lạy phật, vừa khóc vừa nói nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ giành được một trăm triệu…

Tôi tắt điện thoại.

Đối diện, đối tác nữ nhíu mày bất mãn:

“Đang bàn chuyện hợp tác mà chị còn dám xem điện thoại? Chị có coi ai ra gì không đấy?”

Tôi nhìn cô ta, mỉm cười nhẹ nhàng, bình tĩnh nâng ly:

“Xin lỗi nhé, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”