Chương 8 - Trở Về Ngày Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lão Lưu thì vẫn còn giận vì chuyện trước, mặt hầm hầm, để lại đúng bốn chữ:

“Tự làm tự chịu.”

Từ bệnh viện trở về, chúng tôi lại quay lại công ty làm việc.

Trong thang máy, tôi nghe thấy mấy đồng nghiệp không quen đang cười đùa.

Một trong số họ, giọng nữ, cười to nhất.

Cô ta vừa cười vừa nhéo mông một đồng nghiệp nam bên cạnh:

“Tiểu Giang Giang, mông cậu cong ghê đó nha.”

Rồi lại nhìn xuống phần ngực cậu ta:

“Ngực cũng tập ngon đấy, nhìn mà…”

Cô ta vừa nói, vừa quay sang nhìn một cô gái khác trong nhóm, ánh mắt dừng ngay ở ngực đối phương:

“Cũng gần bằng vòng một 38D của Tiểu Lý rồi nhỉ.”

Tôi lập tức phản ứng mạnh — lại một Diệp Hoan nữa đây sao?

Cô gái bị trêu mặt đỏ bừng, rụt cổ lại theo phản xạ.

Nam đồng nghiệp kia cũng lúng túng rõ ràng, nhưng vì là đồng nghiệp, không tiện nói thẳng.

“Lại đây, để bố cảm nhận xem ngực cậu và của bố có giống nhau không nào.”

Cô ta vừa nói, vừa giơ tay định chạm vào ngực cậu ta.

Tôi bước lên một bước, giơ tay gạt mạnh tay cô ta ra.

“Cô đang làm cái gì vậy!”

Cô ta sững người, sau đó phá lên cười:

“Cô là ai? Tôi chỉ đang đùa với bạn thân của mình thôi, liên quan gì đến cô?”

Tôi hừ lạnh:

“Không cần biết cô có đùa hay không, làm mấy trò vô văn hóa nơi công cộng, dơ mắt tôi rồi.”

Cô ta định cãi, nhưng tôi không cho cơ hội:

“Có người rất thích núp sau cái cớ đùa giỡn để làm ra những hành vi không có ranh giới.”

“Đến khi người khác không chịu được nữa, lại quay sang nói họ không biết đùa, không hòa đồng.”

“Đó chẳng chứng minh cô có bản lĩnh hay có duyên gì cả, chỉ cho thấy cô đang dùng sự không biết xấu hổ của mình để ẩn hình bắt nạt người khác.”

Nghe tôi nói một tràng, cô gái bị trêu đột nhiên ngẩng đầu, mắt sáng rực như nhớ ra điều gì.

Lúc ấy, cửa thang máy mở ra, cả nhóm họ ra trước.

Cô gái kia quay đầu lại nhìn tôi, khẽ chửi:

“Thần kinh.”

Trước khi cửa đóng lại, tôi thấy cô ta giơ tay định khoác vai một cô gái khác.

Cô gái kia rụt cổ lại, thân thể cứng đờ.

Cửa thang máy đóng lại.

Về sau, tôi không còn gặp lại họ nữa.

Không rõ cô gái kia sau này ra sao.

Nhưng mà, chuyện đó… cũng chẳng còn liên quan nhiều đến tôi nữa.

Một Diệp Hoan mới, thì hãy để một Triệu Y Y khác xử lý vậy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)