Chương 6 - Trở Về Ngày Định Mệnh
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười hỏi:
“Cố tình hẹn tôi đến đây, chẳng lẽ không phải chỉ vì cuộc đấu giá này chứ?”
Tôi cười:
“Tất nhiên rồi. Anh đừng xem thường tôi. Anh ngồi ghế tổng giám đốc cũng một thời gian rồi, tôi định tặng anh thêm cái ghế phó chủ tịch nữa.”
Anh bật cười, khẽ gật đầu:
“Vậy thì tôi chờ xem em ra tay thế nào.”
Anh tỉ mỉ lột vỏ nho, đặt vào chiếc đĩa sạch trước mặt, ra hiệu cho tôi ăn.
Anh vốn là người rất chu đáo, lần đầu tôi đến công ty anh, trong bữa trưa tôi ăn nhiều nho hơn một chút, từ đó anh luôn nhớ kỹ.
Trong lời nói, anh chưa từng bộc lộ có tình ý gì, nhưng mỗi lần tôi xuất hiện, ánh mắt anh luôn chỉ dõi theo tôi.
Tôi trêu chọc:
“Tôi vốn nghĩ anh chỉ biết học, không ngờ bước chân vào thương trường cũng giỏi đến thế. May mà đối thủ của tôi là em trai anh, chứ nếu là anh, chắc sẽ nguy hiểm lắm.”
Anh dùng khăn tay lau ngón tay, giọng điệu hơi lười nhác:
“Tôi sẽ không bao giờ là đối thủ của em, mãi mãi cũng không.”
Tôi nhón một trái nho, tò mò hỏi:
“Tại sao?”
Anh chống cằm, đôi mắt cong cong nhìn tôi đầy ý cười:
“Bởi vì tôi đã hứa với mẹ em, cũng hứa với mẹ tôi.”
Tôi ngẩn ra:
“Ý anh là sao?”
Anh vươn tay đón hạt nho tôi vừa nhả ra, vẻ mặt ung dung:
“Tôi lớn hơn em hai tuổi, từ lúc em cất tiếng khóc chào đời đến khi bập bẹ tập nói, tôi đều ở bên cạnh. Mọi người đều dặn tôi phải chăm sóc thật tốt cho em, vì em là vợ tương lai của tôi. Tất nhiên tôi cũng làm như vậy. Em vốn thuộc về tôi, và chỉ có thể là của tôi.”
“Có lần chúng ta cùng đi khu vui chơi, các cô đi chơi trò mạo hiểm, bảo tôi đứng dưới trông em, dặn tôi phải bảo vệ em. Tôi đã đồng ý.”
“Sau đó thì em cũng còn nhớ đấy, bố dẫn con của người phụ nữ khác trở về, mẹ tôi đưa tôi sang nước ngoài. Em và em trai em thân thiết, rồi hoàn toàn quên mất tôi.”
Tôi thấy áy náy:
“Xin lỗi, khi ấy tôi thật sự không còn nhớ gì cả.”
Anh đưa tay khẽ xoa tóc tôi, giọng mang theo bất đắc dĩ:
“Vốn dĩ tôi đã buông bỏ em rồi, nhưng chính em lại đến quấy nhiễu tôi. Đôi khi, thật sự chẳng biết phải làm sao với em nữa.”
“Vốn dĩ tất cả tôi đều không để tâm, nhưng hắn lại nỡ không trân trọng bông hồng nhỏ mà tôi đã dốc lòng vun trồng. Điều đó thật sự khiến tôi rất không vui.”
“Đã đến lúc, tôi phải lấy lại những gì thuộc về mình.”
9
Cuộc đấu giá bắt đầu, phía trước chỉ là vài món đồ lặt vặt như trang sức, thư họa, phải đến phía sau mới xuất hiện những thứ thật sự đáng giá.
Nói là lặt vặt, nhưng đã được đưa lên sàn đấu giá thì mức độ cũng chẳng tầm thường. Chỉ có điều, đối với giới nhà giàu thật sự, mấy thứ ấy chẳng đáng để vào mắt. Nhưng Duẫn Nhi thì khác, chỉ cần nghe phần giới thiệu hoa mỹ thôi cũng đã bị mê hoặc, không ngừng giơ bảng.
Chỉ tầm mười mấy vạn, với Lục Hạo tất nhiên chẳng thấm tháp gì.
Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, tôi liền cho người giơ bảng theo, hễ Duẫn Nhi muốn mua thì tôi lập tức nâng giá, bắt cô ta phải trả gấp vài lần mới ôm được đồ về.
Vài vòng như thế, Duẫn Nhi nhanh chóng nhận ra, tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi.
Tôi uể oải tựa vào lan can, trong tay cầm chiếc quạt xếp khẽ đong đưa, khiêu khích mỉm cười với cô ta.
Lục Hoài An cũng từ trong phòng bao bước ra, đứng ngay bên cạnh tôi, cúi đầu cười khẽ bên tai:
“Em rất thích trêu chọc hai người bọn họ.”
Ánh mắt tôi sâu thẳm, thản nhiên đáp:
“Ừ, dạo này vừa hay rảnh.”
Lúc này, Lục Hạo cũng ngẩng lên nhìn tôi.
Trước kia, hắn luôn ngồi cùng tôi trong phòng bao, nay không có tôi, hắn chỉ có thể ngồi dưới khán đài.
Ánh mắt hắn mang theo vẻ lạnh lùng, không còn che giấu.
Những ngày qua hắn từng tìm cách liên lạc với tôi, bởi tình thế đã khó khăn. Nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ, coi như không nghe thấy.
Nực cười, cảnh ngộ hiện tại của hắn vốn là do tôi sắp đặt từng bước. Làm sao tôi lại đưa tay cứu giúp?
Đợi thời cơ để bồi thêm một đòn chí mạng mới là thú vị.
Duẫn Nhi biết tôi cố tình đùa giỡn mình, bèn dừng việc giơ bảng. Chỉ khiến cô ta mất hơn hai triệu, rõ ràng vẫn chưa đủ.
Đúng lúc ấy, món tiếp theo là chiếc vòng ngọc phỉ thúy. Giá khởi điểm ba triệu.
Tôi lập tức giơ bảng trước.
Vòng này chất ngọc rất đẹp, cũng có vài người tham gia tranh giá. Nhưng khi lên tới năm triệu thì dần rút lui.
Duẫn Nhi lập tức giơ bảng:
“Năm triệu hai.”
Tôi cũng giơ bảng:
“Năm triệu rưỡi.”
Khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười đắc ý:
“Năm triệu sáu.”
Tôi lại giơ bảng, nụ cười chắc chắn:
“Sáu triệu.”
Nụ cười ấy rõ ràng chói mắt, Duẫn Nhi không chút do dự:
“Sáu triệu một!”
Lục Hạo muốn ngăn lại nhưng đã muộn, giá đã được hô lên.
“Được rồi, sáu triệu một lần, hai lần, ba lần! Xin chúc mừng Lục Hạo tiên sinh!”
Lục Hạo quay đầu trừng tôi độc ác, còn tôi thì nở nụ cười rực rỡ như hoa.
Lục Hoài An bật cười:
“Tốn từng ấy tiền chỉ để mua cái vòng tay, về nhà thế nào cũng bị ông nội mắng cho một trận.”