Chương 2 - Trở Về Ngày Định Mệnh
“Tinh Hà, em vẫn cứ tùy hứng như vậy.”
Lại giả vờ, kiếp trước tôi chính là bị dáng vẻ giả tạo này của hắn lừa đến thê thảm. Bây giờ nhìn thấy, tôi chỉ muốn lao đến tát cho vài cái.
Nhưng tôi nhịn xuống, bởi giờ chưa phải lúc, mà hai cái tát thôi thì chưa đủ.
Tôi mỉm cười nhàn nhạt:
“Lục Hạo tiên sinh, sau này phiền anh đừng dùng giọng điệu và ánh mắt ấy mà nói chuyện với tôi nữa, không thì tôi sợ người bạn đời tương lai của tôi sẽ hiểu lầm — hiểu lầm rằng mắt nhìn người của tôi quá tệ, thế thì chẳng hay chút nào.”
Lục Hạo bị tôi phản bác đến nghẹn lời, lúc này Chu Duẫn Nhi yếu ớt mở miệng:
“Chị à, tình cảm không thể miễn cưỡng được. Nếu chị muốn trách thì trách em, đừng trách anh Lục Hạo, anh ấy vô tội.”
Tôi từ trên xuống dưới liếc nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo.
“Ồ, thế à? Anh ta vô tội đến mức nào? Năm đó là tôi tài trợ cho cô đi học, khi ấy cô bao nhiêu tuổi? Mới vài ngày trước vừa tròn mười tám, thế mà hai người đã công khai tỏ tình. Ngay cả cái tuổi ấy cũng không tha, Lục Hạo, anh biết mình phạm pháp rồi chứ?”
Sắc mặt Lục Hạo chợt biến, vội vàng giải thích:
“Không… không phải…”
Tôi cười như không cười:
“Người bình thường sẽ không sinh ra tình cảm nam nữ với một cô bé chưa đủ tuổi đâu.”
Chu Duẫn Nhi vội vàng gỡ tội cho hắn:
“Chị hiểu lầm rồi, là em thích anh Lục Hạo trước. Đợi sau khi em thành niên em mới tỏ tình với anh ấy.”
Tôi bật cười thành tiếng:
“Thanh mai trúc mã, hôn ước từ nhỏ cũng chẳng sánh bằng mấy lời tỏ tình của cô. Lục Hạo, anh thật giỏi lắm!”
Bọn họ càng muốn giải thích, thì càng chứng thực việc Lục Hạo phản bội và Duẫn Nhi không biết xấu hổ. Đây sẽ là vết nhơ cả đời của họ.
Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu, đặt vào khay phục vụ, giọng dõng dạc vang vọng:
“Từ nay về sau, hôn ước giữa tôi và Lục Hạo tiên sinh chính thức chấm dứt, đôi bên không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Nói xong, tôi sải bước rời khỏi buổi tiệc.
Dựa vào đâu mà tôi phải nhẫn nhục? Dựa vào đâu mà tôi phải giữ thể diện cho bọn họ? Tôi muốn cả kinh thành đều biết tôi và Lục Hạo đoạn tuyệt, và mọi người phải chọn đứng về phía ai.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân rầm rập, hàng loạt khách mời vốn nể mặt tôi cũng lập tức theo tôi rời đi.
Chớp mắt, bữa tiệc vốn náo nhiệt vắng đi hơn hai phần ba.
Mà rời đi đều là các gia tộc quyền quý, còn lại chỉ là những kẻ ở tầng trung lưu trở xuống.
Tôi vừa bước ra đến cửa đã nghe thấy từ trong tiệc vọng ra tiếng chửi rủa và tiếng bạt tai của ông cụ Lục.
“Đồ nghiệt súc! Nhà họ Lục ta sớm muộn cũng bị hủy trong tay mày, thằng súc sinh này…”
3
Ba mẹ tôi tối hôm đó lập tức bay từ nước ngoài về.
Dầu mỏ, khoáng sản nào có quan trọng bằng đứa con gái bảo bối này.
“Tinh Hà, có chuyện gì vậy? Con và Lục Hạo chẳng phải vẫn rất tốt sao? Sao lại ầm ĩ đến mức này?”
Trên gương mặt mẹ đầy lo lắng, bà nhìn thật kỹ vào mắt tôi, phát hiện không có dấu vết từng khóc mới khẽ thở phào một chút.
Bố đặt tay lên vai tôi, dịu dàng an ủi:
“Dù bố mẹ không rõ con và Lục Hạo xảy ra chuyện gì, nhưng từ nhỏ con đã có chủ kiến rồi. Con đã quyết thì cứ thoải mái mà làm, còn lại giao cho bố mẹ lo.”
Đây chính là vốn liếng để tôi có thể tung hoành ngay tại yến tiệc.
Cả nhà họ Tống chỉ có mình tôi là độc đinh, ba đời đơn truyền, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực.
“Bố mẹ, con thấy phong thủy nhà họ Lục cũng không tệ, thu mua về thì sao?”
Ba mẹ đều sững vài giây.
“Tinh Hà, bố mẹ luôn nghe con, nhưng con biết mà, ông nội con và ông cụ Lục tình nghĩa sâu nặng.”
Tôi khẽ nhíu mày, mím môi.
“Thôi được, vậy thì để lại cho ông ta. Nhưng Lục Hạo đừng hòng nghĩ đến chuyện kế thừa nữa. Trong đời này của nhà họ Lục chẳng lẽ không có ai xuất sắc hơn chút à?”
Ba mẹ đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp:
“Lục Hoài An.”
Tôi gật đầu:
“Được, vậy thì là anh ta.”
Ba mẹ nhìn tôi với vẻ phức tạp:
“Nếu là nó, thì so với Lục Hạo càng thích hợp hơn.”
Lúc này tôi mới biết, người ban đầu được chỉ định đính hôn với tôi vốn không phải Lục Hạo, mà là Lục Hoài An.
Anh là con trai của vợ cả chính thất của Lục thúc, một vị tiểu thư danh giá đoan trang.
Nhưng sau này Lục thúc phản bội hôn nhân, dẫn theo nhân tình cùng đứa con ngoài giá thú Lục Hạo trở về, khiến bà phải ly hôn rồi dẫn Lục Hoài An rời đi.
Chính vì chuyện này, ông cụ Lục đã tìm đến ông nội tôi cầu cứu, mới có chuyện tôi và Lục Hạo đính hôn.
Sau này Lục Hoài An cũng từng trở về hai lần, đều là đến gặp tôi, nhưng khi ấy tôi chẳng biết khúc mắc bên trong, thái độ lạnh nhạt, rồi anh cũng không quay lại nữa.
Đúng là “cha nào con nấy”.
Trong ký ức, Lục Hoài An lạnh lùng nhưng kiêu quý, lễ độ và tao nhã — quả nhiên chỉ có con chính thất mới có thể được dạy dỗ như thế.
Tôi lấy số liên lạc của anh từ tay bố mẹ, trực tiếp gửi tin nhắn hẹn gặp.
“Ngày mai rảnh không? — Tống Tinh Hà.”