Chương 6 - Trở Về Năm Lớp Mười Hai Để Chỉnh Đốn Cuộc Đời
Tôi lập tức dí sát mặt, bật ngay chức năng ghi âm trong điện thoại:
“Đánh đi! Ngay vào đây này! Để con có bằng chứng bạo hành gia đình, trọng con nuôi khinh con ruột… à không, trọng ‘con nuôi giả mạo’ khinh con gái thật, đăng mạng cho thiên hạ cười chơi!”
Tay ba tôi khựng giữa không trung, mặt sầm lại.
Mẹ vội kéo ông xuống, hít sâu, cố tỏ ra hiền từ:
“Đình Đình, ba mẹ biết trước kia có chỗ chưa trọn vẹn với con. Vậy đi, tiền này con giữ lại làm học phí. Nhưng bên Vi Vi thì…”
Chưa kịp nói hết, Chu Vi Vi mắt đỏ hoe lao ra từ phòng, cầm tờ bản vẽ nhàu nhĩ, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ nuôi! Ba nuôi! Con… con trượt vòng sơ khảo rồi…”
Nó khóc nức nở:
“Giám khảo bảo tác phẩm của con thiếu linh hồn… nhưng con đã rất nỗ lực rồi…”
Mẹ lập tức đau lòng ôm nó:
“Không sao đâu, bảo bối, thất bại một lần đâu có nghĩa gì…”
Chu Vi Vi vừa khóc vừa liếc tôi, ánh mắt sắc như kim nhọn:
“Tất cả tại con… không có công cụ tốt, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng, lúc nào cũng bị quấy nhiễu… chẳng thể tập trung sáng tác…”
Lại màn đổ thừa quen thuộc.
Tôi nhàn nhã ngoáy tai, giọng lười biếng:
“Công cụ không tốt? Tâm trạng không tốt? Vi Vi à, dở thì tập luyện thêm, đừng lúc nào cũng trách đồ với người khác. Van Gogh còn tự cắt tai vẫn vẽ được hoa hướng dương, em chỉ thiếu bộ bút marker thôi mà đã mất ‘linh hồn’ rồi sao?”
Chu Vi Vi bị tôi chặn họng, tức nghẹn, khóc càng dữ.
Ba tôi quát:
“Chu Vãn Đình! Con ăn nói cái kiểu gì! Vi Vi như thế mà còn châm chọc nó!”
“Tôi chỉ nói thật.” Tôi vô tội nhún vai, “Hơn nữa, Vi Vi thiếu đâu phải bút marker. Nó thiếu chính là… mẫu để chép.”
Tôi cúi nhặt tờ bản vẽ nó làm rơi, chăm chú nhìn:
“Ơ? Cái bố cục này, màu sắc này… sao giống hệt tranh tôi từng thấy trên một trang web của họa sĩ độc lập nhỉ? Hình như tên là ‘Thanh Phong Minh Nguyệt’ gì đó?”
Mặt Chu Vi Vi lập tức trắng bệch, lao tới giật lại:
“Chị nói bậy! Trả cho em!”
Tôi dễ dàng tránh, lắc lắc bản vẽ:
“Gấp gì chứ? Có phải bịa hay không, tra mạng là rõ. Họa sĩ gốc ghét nhất là bị đạo nhái. Để tôi báo cáo giúp, biết đâu còn được tặng cái danh hiệu ‘công dân tích cực’ ấy chứ!”
Mẹ tôi vội đoạt lấy, mặt khó coi, trừng tôi một cái rồi quay qua dỗ Chu Vi Vi:
“Đừng nghe nó nói linh tinh! Vi Vi nhà ta sao mà đạo nhái được! Chắc trùng hợp thôi!”
Nhưng ánh mắt thoáng nghi ngờ trong mắt bà thì không giấu nổi.
Tôi nhìn cảnh hỗn loạn này, trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn muốn cười.
Thấy chưa, cái gọi là “thiên vị” cũng chỉ tồn tại trên lớp vỏ “ngoan ngoãn hoàn hảo” và “đáng để đầu tư”.
Một khi có vết nứt, nó sụp đổ còn nhanh hơn bất kỳ ai.
11
Sau vụ bê bối đạo nhái và thất bại ở kỳ thi, địa vị của Chu Vi Vi trong nhà rõ ràng tụt dốc.
Ít nhất thì, mẹ tôi không còn suốt ngày treo câu “Vi Vi sau này sẽ thành nhà thiết kế lớn” ở cửa miệng nữa.
Ánh mắt ba mẹ nhìn nó, cũng lộ thêm chút soi xét và… xót của?
Bỏ ra cả đống tiền, cuối cùng thi sơ khảo còn không qua hiệu suất đầu tư thật sự khó coi.
Còn tôi, nhờ khoản học bổng, đã tạm thời tự lập về kinh tế, lưng thẳng tắp.
Họ chẳng còn cớ gì lấy “cắt tiền sinh hoạt” ra để bóp nghẹt tôi nữa.
Còn một tháng cuối trước kỳ thi đại học.
Trường cho nghỉ ôn thi, học sinh tự về nhà tự học.
Tôi dứt khoát chuyển phần lớn thời gian sang nhà dì út, để được yên tĩnh.
Dì thay đổi món ăn mỗi ngày cho tôi: nào bổ não, an thần, tăng trí nhớ… nuôi tôi đến mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Ngược lại, Chu Vi Vi vì áp lực và chột dạ mà hốc hác, khóe miệng còn nổi mụn nước.
Thấy tôi ngày càng thuận buồm xuôi gió, nó ghen tị phát điên, lại bắt đầu giở trò.
Lần này “khôn” hơn, không công khai đối đầu, mà chơi ngầm.
Không biết từ đâu nó moi được bản nháp điền nguyện vọng thi đại học của tôi, trên đó viết rõ tôi muốn vào ngành kiến trúc của một trường 985 mà tôi mơ ước đã lâu.
Sau đó, nó bắt đầu lặp đi lặp lại trước mặt ba mẹ tôi:
“Mẹ nuôi, nghe nói học kiến trúc cực khổ lắm, suốt ngày thức đêm vẽ, con gái sẽ nhanh già.”
“Ba nuôi, ngành kiến trúc bây giờ ế ẩm, ra trường thất nghiệp, lương còn thấp.”
“Hơn nữa, với điểm số của chị, đăng ký kiến trúc hơi liều. Nhỡ rớt thì uổng quá…”
Quả nhiên, ba mẹ tôi nghe vào.
Mẹ thì khuyên nhủ đầy “từ ái”:
“Đình Đình, con gái mà, học sư phạm hay kế toán thì ổn định, nhẹ nhàng. Kiến trúc là việc đàn ông, con chịu không nổi đâu.”
Ba cũng phụ họa:
“Đúng vậy, nghe nói học kiến trúc phải mua máy móc, phần mềm đắt đỏ. Nhà mình làm sao có tiền lo?”
Tôi đặt bút xuống, bật cười:
“Ba mẹ quên rồi à, con có học bổng. Sau này còn có thể vay vốn, đi làm thêm, không cần hai người bỏ tiền.”
Mẹ nghẹn lời, nhưng vẫn cố chấp:
“Không được! Điền nguyện vọng là chuyện lớn, con phải nghe ba mẹ!”
“Nghe ba mẹ?” Tôi nhướn mày, “Nghe để rồi giống như hai người, cả đời cúi đầu vì người khác, đến học phí con gái ruột cũng không dám trả, phải nhìn sắc mặt con gái nuôi?”
Lời này đâm trúng phổi ba, ông đập bàn cái rầm:
“Chu Vãn Đình! Con nói năng với cha mẹ thế à!”
“Tôi có nói sai đâu?” Tôi nhìn thẳng, không hề né, “Tương lai là của tôi, tôi tự chịu trách nhiệm. Nếu thật sự muốn tốt cho tôi, thì im miệng. Nếu thấy chướng mắt…”
Tôi dừng lại, giọng lạnh lẽo:
“Vậy thì coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.”