Chương 6 - Trở Về Mười Lăm Năm Trước
6
“Tiền chia ba, không ý kiến gì chứ?”
Tôi gập sổ lại:
“Thuê bảo mẫu thì được. Nhưng phải có lịch phân công cụ thể. Mẹ dễ bị té ngã, bảo mẫu không thể trông 24/24.”
Dư Chí Viễn cúi gằm mặt bấm điện thoại, lầm bầm:
“Mấy người sắp xếp đi… Em mới đi làm, thật sự không có tiền…”
“Chí Viễn nói đúng đấy.” – Mẹ tôi bất ngờ xen vào, ánh mắt đầy xót xa nhìn con trai –
“Nó mới đi làm, lương còn thấp. Nhà Nhã Văn thì con nhỏ, chi tiêu nhiều. Thanh Di, con lương cao nhất, chi thêm tiền thuê bảo mẫu cũng là chuyện nên làm.”
Tôi siết chặt cây bút trong tay.
Kiếp trước cũng thế – tất cả các khoản chi ngoài lề đều bị mặc định đổ lên đầu tôi.
Tôi hít sâu một hơi, lấy từ túi ra bản in Luật bảo vệ quyền lợi người cao tuổi.
“Pháp luật quy định nghĩa vụ phụng dưỡng là bình đẳng.”
Tôi mở đúng phần đã đánh dấu:
“Nếu Chí Viễn thực sự gặp khó khăn, có thể xin miễn giảm, nhưng cần nộp chứng minh thu nhập và sao kê ngân hàng.”
Cả phòng bệnh bỗng trở nên im lặng.
Chí Viễn đỏ bừng mặt:
“Chị hai! Ý chị là gì đây?”
“Ý của chị là,” – tôi nhìn thẳng vào mắt cậu –
“Ai cũng là người trưởng thành, trách nhiệm cần rõ ràng. Chị có thể chịu phần nhiều hơn, nhưng không phải mặc nhiên phải thế.”
Mẹ đột nhiên đập mạnh xuống mép giường:
“Dư Thanh Di! Trong mắt mày chỉ có tiền thôi à? Tao nuôi mày lớn bằng ngần này để làm gì?”
Tôi không nói gì, chỉ rút điện thoại ra và mở một đoạn ghi âm.
Giọng Chí Viễn vang lên rõ ràng:
“…Chị hai ngốc thật, mẹ có tí lương hưu thì làm được gì? Còn bỏ tiền túi ra chăm nữa… Chị cả thì khôn, toàn viện cớ con bệnh để trốn tránh…”
Ghi âm dừng lại.
Mặt Nhã Văn tái mét:
“Mày dám ghi âm à?!”
“Chỉ là để bảo vệ bản thân.” – Tôi cất điện thoại vào túi –
“Nếu mọi người đều không muốn chăm mẹ, thì tôi đề nghị đưa mẹ vào viện dưỡng lão Khang Hinh – ở đó có điều dưỡng phục hồi chuyên nghiệp. Chi phí chia ba.”
“Không được!” – Mẹ tôi và Nhã Văn cùng hét lên.
Kiếp trước tôi biết mẹ sợ viện dưỡng lão, nhưng mãi đến khi bà mất, tôi mới nghe nói khi còn trẻ mẹ từng làm việc trong đó, và chứng kiến đủ chuyện tồi tệ.
“Mẹ không muốn thì thôi.” – Nhã Văn xuống nước –
“Bọn mình luân phiên chăm mẹ, nhưng cho Chí Viễn được ít lượt hơn nhé?”
“Tôi không đồng ý.” – Tôi cắt lời –
“Hoặc là chia đều hoàn toàn, hoặc đưa vào viện dưỡng lão. Hai người chọn đi.”
Mẹ đột ngột ho sặc sụa.
Chí Viễn vội vàng tiến lại vỗ lưng bà, quay đầu trừng mắt với tôi:
“Chị xem chị làm mẹ tức đến mức nào kìa!”
Bác sĩ nghe tiếng vội chạy vào, chúng tôi bị mời ra ngoài.
Ngoài hành lang, Nhã Văn túm lấy cổ tay tôi:
“Mày điên rồi à? Mẹ vừa xuất viện mà mày đã làm bà tức đến thế!”
Tôi gạt tay chị ta ra:
“Chị còn nhớ năm tôi học năm ba đại học bị viêm phổi nằm viện không? Mẹ nói phải chăm Chí Viễn thi đại học nên không tới thăm tôi lấy một lần.”
Nhã Văn sững người, rõ ràng không nhớ chuyện đó.
Tôi tiếp tục:
“Bây giờ tôi yêu cầu công bằng thì là làm mẹ tức giận. Còn hai người trốn tránh trách nhiệm thì được thông cảm à?”
Chí Viễn chen ngang:
“Chị hai, sao giờ chị lạnh lùng thế…”
Tôi cười nhạt:
“Chí Viễn, tối thứ Sáu tuần trước em mở rượu whisky ba nghìn tệ ở bar ‘Dạ Sắc’, ảnh em vẫn còn trong story riêng cho bạn bè đấy.”
Mặt cậu ta lập tức biến sắc.
Không ngờ tôi lại thấy được bức ảnh đó.
Cuối cùng, chúng tôi đạt được thỏa thuận tạm thời:
Thuê bảo mẫu ban ngày, buổi tối ba người luân phiên, chi phí chia đều.
Khi rời bệnh viện, điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn từ Lâm Thế Vân:
“Dự án đã được phê duyệt. Cô phụ trách phần Singapore. Tuần sau công tác một tuần, có vấn đề gì không?”
Tôi lập tức trả lời:
“Không vấn đề. Cảm ơn đã tin tưởng.”
Đang chuẩn bị gọi xe về thì một chiếc Audi đen từ từ dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ — Chu Tự Bạch.
“Thanh Di.” – Anh khẽ gật đầu –
“Vừa đi thăm bác à?”
Năm năm không gặp, đường nét anh càng sắc sảo, ánh mắt trầm ổn hơn.
Tôi khựng lại. Kiếp trước, sau khi chia tay, chúng tôi chưa từng gặp lại.
Lần cuối tôi nhìn thấy anh là trong tin tức… khi anh kết hôn.
“Ừ, hôm nay mẹ tôi xuất viện.” – Tôi đáp cứng nhắc.
Bỗng tôi chú ý thấy trên ve áo vest anh cài huy hiệu luật sư.
“Anh… làm luật sư rồi à?”
“Văn phòng luật Quân Hợp, chuyên xử lý tranh chấp dân sự và thương mại.”
Anh đưa tôi một tấm danh thiếp:
“Nghe nói bác gái bệnh, nếu cần tư vấn pháp lý…”
Tôi nhận lấy, đầu ngón tay khẽ run.
Kiếp trước, tôi từng tuyệt vọng đến mức nào vì thiếu người hiểu luật đứng cạnh mình.
Vậy mà giờ đây, anh lại xuất hiện ngay trước mặt tôi như thế.